“Chủ tịch điều hành Tập đoàn Lệ thị - Lệ Chấn Nam đã lợi dụng người vợ tật nguyền của mình để giở thủ đoạn bịp bợm. Đằng sau sự thể hiện tình cảm đó, hóa ra lại chỉ là một lời nói dối!”
Tiêu đề của bản tin vô cùng bắt mắt, chữ nghĩa rõ ràng, khiến Thư Tấn vô cùng chói mắt.
Phần giới thiệu bên dưới càng khiến cô kinh hãi hơn…
Chủ tịch Lệ cố ý lừa gạt, giả bộ lấy lý do là tổ chức sinh nhật cho vợ và kỷ niệm kết hôn, bao trọn khách sạn Zeus để chúc mừng, rồi cùng trải qua thế giới hai người. Phía sau cảnh tượng đẹp tuyệt vời đó lại là một cú lừa rất lớn.
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Được biết, sinh nhật của cô Thư là hai mươi hai tháng bảy, ngày kỷ niệm kết hôn của hai người cũng là ngày mùng bảy tết năm sau, hoàn toàn không cùng một ngày. Hao tâm tổn phí như vậy, Chủ tịch Lệ muốn lợi dụng cô vợ tật nguyền…
Nội dung phía sau càng khiến người ta nhức mắt hơn!
Viết linh tinh! Tất cả đều là viết linh tinh!
Bàn tay cầm tờ báo của Thư Tấn khẽ run, trong nháy mắt, cô dường như có một dự cảm không hay.
Cô ngẩng đầu lên, vừa khéo chạm phải ánh mắt lạnh lùng, u ám của người đàn ông. Đáy lòng Thư Tấn phát hoảng, một giây sau, anh dùng sức bóp chặt cằm cô, ép cô phải nhìn thẳng vào mắt mình: “Nếu như cô đã không muốn phối hợp với tôi, vậy thì khi đó sao không từ chối!”
“Khi đó không từ chối, nhưng sau đó lại liên lạc với truyền thông tiết lộ tin tức ra ngoài. Cô làm như vậy, thấy vui lắm sao?”
Thư Tấn kinh hãi, cô liên lạc với truyền thông tiết lộ tin tức ra ngoài bao giờ?
Thấy cô nhanh chóng lắc đầu, đáy mắt Lệ Chấn Nam xẹt qua một tia khinh bỉ. Đôi mắt lạnh lùng của anh khẽ nheo lại, không tiếp tục dây dưa về vấn đề này nữa. Anh cúi người xuống, chặn cánh môi cô lại.
Cho đến khi cảm nhận được cơ thể Thư Tấn đau đến mức phát run, anh mới buông cánh môi đã sưng đỏ lên của cô ra. Sau đó, anh tiến lại gần tai cô, dùng giọng nói vô cùng ma mị, anh cố đè thấp âm lượng, nhưng hơi thở nóng bỏng của anh lại khiến người ta sởn gai ốc: “Có phải tôi từng nói, tôi ghét nhất là loại phụ nữ mưu đồ tính kế với mình đúng không?”
Thư Tấn không khỏi cau mày, mưu đồ tính kế ư?
Bởi vì vạch trần chuyện ở bữa tiệc tối lúc trước của anh, nên anh không thèm hỏi rõ đúng sai, đã đổ mọi tội danh lên đầu cô ư?
Hôm đó, có rất nhiều người biết chuyện sinh nhật của cô.
Chẳng hạn như Thư Kha, Tiết Á Tuệ…
Về chuyện ngày đăng ký kết hôn của hai người họ, chỉ cần đến Uỷ ban, điều tra hồ sơ một chút là hoàn toàn có thể tra ra được, việc này còn cần cô phải đi thông báo cho truyền thông ư?
Ánh mắt phức tạp của cô rơi vào đáy mắt Lệ Chấn Nam. Trong mắt anh, ánh mắt ấy lộ rõ vẻ nhợt nhạt, thiếu sức sống, bất lực, nhưng càng giống vẻ gian xảo khi biết mình không còn lối thoát hơn.
“Vẫn cảm thấy bản thân mình vô tội ư?” Anh lạnh lùng cười nhạt: “Chính tay Hoàng Tầm tra ra lịch sử cuộc gọi của cô từ phía phóng viên, cô có gì giải thích không?”
Khi cô liên lạc với phóng viên, vừa khéo là lúc chuyện này lộ ra ngoài.
Thư Tấn giật mình, lịch sử cuộc gọi?
Mấy ngày gần đây, ngoại trừ liên lạc với Mạc Niệm Niệm ra, cũng không liên lạc với bất cứ ai…
Lúc trước, có một cuộc điện thoại giấu tên gửi tin nhắn cho cô, nói là của Viện Dưỡng Lão. Chẳng lẽ, đó lại là điện thoại của phóng viên gì đó ư?
Hành động này quả đúng là muốn gán tội cho người khác mà!
Lệ Chấn Nam tàn nhẫn, siết chặt cổ tay mảnh khảnh của cô. Anh dùng sức rất lớn, giống như muốn bẻ gãy cánh tay cô. Thư Tấn nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp hơi rụt lại.
Mặc kệ cô có thể nói chuyện hay không, cũng mặc kệ có lịch sử điện thoại gì đó thật hay không, Lệ Chấn Nam đã sớm cho rằng, cô chính là kẻ chủ mưu phía sau.
Trong nháy mắt, Thư Tấn cũng không biết lấy sức từ đâu, hất mạnh tay anh ra. Rõ ràng cô có một trăm cách chứng minh sự trong sạch của mình, nhưng trong một khoảnh khắc, cô đột nhiên cảm thấy, mình không tìm được bất kỳ ý nghĩa nào để giải thích cả.
“Tìm đủ mọi cách, chứng minh với bên ngoài rằng, tôi và cô không hòa thuận với nhau, mục đích là để tôi về nhà ư?”
Dứt lời, Lệ Chấn Nam lại giơ tay ra lần nữa, kéo cô lại gần mình. Động tác vô cùng thô lỗ, tóm lấy eo cô, vác lên vai.
Sau đó, anh ném mạnh cô xuống giường, không để Thư Tấn kịp chạy trốn, Lệ Chấn Nam đã phủ người xuống!
Đột nhiên, cô nhớ lại chuyện trước đây!
Mỗi lần anh uống say trở về nhà, anh đều điên cuồng cưỡng bức cô. Cho dù cô thật sự thích anh, nhưng cũng không có nghĩa là cô có thể chấp nhận sự ức hiếp của anh!
Cô phản kháng, giãy giụa, nhưng cho dù làm như thế nào thì cũng không có tác dụng gì cả.
Anh giày vò cô bao nhiêu lần, ngay đến cả cô cũng không đếm được. Cho đến khi cô sức cùng lực kiệt, uể ỏai nằm ở đó, anh mới buông tha cho cô.
Vừa kết thúc, Lệ Chấn Nam lập tức nhổm dậy, rời khỏi giường. Anh lôi ga trải giường, quấn lấy người, sau đó sải bước đi vào phòng tắm.
Chỉ còn lại Thư Tấn đang dở sống dở chết, kiệt sức nằm cuộn tròn ở góc giường. Cô đau đến nỗi, ngay cả sức hít thở cũng không có.
Hồi lâu sau, một tiếng “lạch cạch” vang lên. Cả người Thư Tấn lại sởn gai ốc một lần nữa. Cô hơi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lệ Chấn Nam đi ra từ phòng thay đồ.
Lúc này, anh đã thay sang một bộ Âu phục, mái tóc ngắn ngang tai vẫn chưa khô hẳn, tùy ý rủ xuống giữa hai hàng lông mày, tỏa ra khí thế hào hùng.
Anh vừa đi, vừa chỉnh lại ống tay áo sơ mi. Khi người đàn ông điển trai, tao nhã này đi ngang qua giường, ánh mắt lạnh lùng của anh lập tức liếc về phía người phụ nữ đang nằm ở góc giường.
Ban nãy, khi ân ái, cô giãy giụa vô cùng kịch liệt, cũng đổ rất nhiều mồ hôi. Mồ hôi bám trên mái tóc dài, dính lên gò má cô, trên da thịt trắng như tuyết lộ ra giữa không trung, hiện đầy những vết bầm mờ đậm.
Có một vài chỗ, khi nãy anh dùng tay quá mạnh, nên còn hiện cả vết xanh tím.
Nhìn thấy cô bị mình làm cho nhếch nhác như vậy, gương mặt thản nhiên của người đàn ông vẫn không thay đổi chút nào. Anh lạnh lùng thu lại tầm mắt, rồi đi về phía cửa.
Nhưng vừa đi được mấy bước, thân hình cao lớn của người đàn ông đột nhiên dừng lại.
Anh lùi về sau mấy bước, dừng ở mép giường, sau đó phủ người xuống, bóp lấy cằm cô, một lần nữa ép cô phải nhìn thẳng vào mình, rồi nở một nụ cười lạnh nhạt.
Nhưng ngay sau đó, ánh mắt Lệ Chấn Nam lại trở nên sắc bén. Hơi thở lạnh lùng thâm nhập, đến gần Thư Tấn, nhưng giọng điệu của anh vẫn không chút dao động, anh cất giọng nói lạnh lùng: “Cô vẫn có thể tiếp tục dùng tâm cơ, chơi mánh khóe, nhưng tốt nhất đừng để tôi bắt được!”
“Nếu không, lần sau sẽ không còn đơn giản như vừa nãy nữa đâu. Tôi có cách của mình, cũng có rất nhiều kiểu, nếu cô muốn thử, thì cứ việc đến!”
Cùng với đó, anh mạnh mẽ thu tay lại, ném cô sang một bên. Người đàn ông lạnh lùng quay người, đóng sập cửa lại, rời đi.