Nông cạn là một tính xấu của con người. Ý chỉ nhận thức không đi vào chiều sâu, vào bản chất, chỉ lướt qua bên ngoài suy nghĩ nông cạn tư tưởng nông cạn. Có thể nói đơn giản hơn là hời hợt, thiếu sâu sắc. Trong truyện này, nữ chính đúng là một người khá nông cạn. Chính vì sự nông cạn của cô mà cô đã khiến chuyện tình cảm của cô không đi đến đâu. Cô đọc tin nhắn của anh rất qua loa, nên hay nhìn nhầm chữ, thành ra lại “văng phụ khoa” với chính người cô thương. Khi suy nghĩ kĩ lại thì cô nhận ra lỗi lúc nào cũng về mình. Cô quyết tâm sửa bỏ sự nông cạn của bản thân. Liệu cô có thể làm được không?
"Em không phải kiểu người nông cạn" Lòng dạ rối bời, cô thở dài, thấy không ổn lắm. Cô cứ viết rồi lại xóa, sau đó tiếp tục gõ một dòng chữ... "Không phải cứ nhất kiến chung tình thì đều là suy nghĩ nông cạn." Nhưng liệu để dấu chấm ở cuối thì có khô cứng quá không? Sau thoáng suy nghĩ, cô liền đổi thành: "Không phải nhất kiến chung tình là nông cạn ~" Nếu sửa thành như vậy thì hình như không được nghiêm túc cho lắm... Sau khi đổi đi đổi lại thì tin nhắn cũng được cô gửi đi.
Bình luận truyện