Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 209: Tô Mộng, cầu xin tôi đi



Bắc Đẩu Huyền Ngư!

Bắc Đẩu Huyền Ngư......

Trong lòng tôi gọi Bắc Đẩu Huyền Ngư vô số lần, hy vọng nó có thể cứu giúp chúng tôi.

Bắc Đẩu Huyền Ngư theo tâm niệm của tôi chui vào trong cơ thể, hoàn thành chú Tam Thanh Phá Tà trong lòng bàn tay tôi. Tôi biết chú này rất hữu hiệu với đám quỷ, nhưng đây là năng lực duy nhất mà tôi biết ngay lúc này.

Phù chú có thể đối phó với những ác quỷ mạnh mẽ nhưng lại không hề có tác dụng gì đối với kẻ ác cả.

Đánh vào cơ thể Phương Nhất Trần mà không có bất kì thương tổn nào.

Thứ độc ác nhất và tồi tệ nhất trên thế giới này vĩnh viên không bao giờ là quỷ, mà là lòng người ác độc. Nếu không phải là lòng người tham lam tội lỗi thì làm sao những ác quỷ đó có thể hình thành chứ?

Sức lực của Phương Nhất Trần vô cùng mạnh mẽ. Anh ta cõng một người trói gà không chặt là tôi trên lưng, chỉ giống như cõng một cọng lông nhẹ nhàng. Anh ta vẫn tùy ý chặt đầu Lưu Vũ Năng ra khỏi cổ. Một khắc đó, trong cơ thể đã mất đầu của Lưu Vũ Năng phọt ra một dòng máu.

Máu phun ra bắn tung tóe cao hơn một mét, bắn đầy mặt Phương Nhất Trần, cũng bắn lên khuôn mặt tôi.

Cảm nhận được những giọt máu nóng bắn đầy trên mặt, giờ phút này, cơ thể tôi dường như muốn nhũn ra.

Từng giọt nước mắt không tự chủ được chảy xuống không ngừng, trong miệng hét lên một tiếng như muốn xé nát cổ họng: “Lưu Vũ Năng…”

Đầu của Lưu Vũ Năng lăn một vòng trên mặt đất, lăn thành một vệt máu dài mới dừng lại.

Hai mắt vô thần nhìn không trung, khóe miệng cũng nhẹ nhàng nhếch lên dường như đã giải thoát được một chuyện gì đó.

Liên Quân Thành bị thuốc tê khống chế, đến lúc này cũng là dùng ý chí của bản thân cố gắng chống đỡ mạnh mẽ, từ trên giường khó nhọc ngồi xuống: “Phương… Phương Nhất Trần, kết cục như vậy anh đã vừa lòng chưa?”

“Vừa lòng sao? Anh Liên, sao mà tôi có thể vừa lòng được chứ! Tôi vì anh mà giết người bạn thân nhất của tôi. Nếu không phải anh thì tôi vốn dĩ sẽ không động tới một sợi tóc của tên ngốc Lưu Vũ Năng này.” Phương Nhất Trần hất tôi trên lưng anh ta ra, nhảy phắt lên giường.

Tam Lăng Đao trong tay chỉ thẳng vào ấn đường của Liên Quân Thành.

“Đừng… Đừng mà!” Tôi lớn tiếng thét chói tai. Lưu Vũ Năng… Đã ra đi rồi.

Anh ta còn muốn giết Liên Quân Thành nữa sao?

Tôi hận không thể học được thuật âm dương độc ác nhất thế gian này, cho dù là thuật hàng đầu của nam dương hay là cổ thuật của Miêu Giang, dùng nó để giết chết tên khốn nạn Phương Nhất Trần này. Những gì tôi học được không phải đều là đối phó với quỷ, nhưng lại không có cái nào có thể gây tổn thương đến con người.

Vẫn là không bảo vệ được người bên cạnh.

Thậm chí trong đầu tôi đã nghĩ tới bộ dáng Liên Quân Thành bị Tam Lăng Đao đâm xuyên người, nhất định anh cũng sẽ giống như Lưu Vũ Năng, chết không nhắm mắt.

Nhưng lúc này đối mặt với cái chết, trên mặt anh lại là một tia lạnh nhạt.

Cũng không biết là thật sự hờ hững với sự sống chết hay chỉ là vẻ mặt cứng ngắc của anh vì dùng thuốc gây tê.

“Cầu xin tôi đi.” Đột nhiên có một giọng nói lười biếng truyền vào trong tai tôi. Người đàn ông cao lớn kia đứng bên giường, một tay người đó túm lấy cổ áo sau của Phương Nhất Trần, kiềm trụ động tác tiếp theo của anh ta.

Anh ta cứ cúi đầu quan sát tôi như vậy, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười: “Tô Mộng, chỉ cần cô cầu xin tôi, tôi nhất định sẽ cứu tất cả mọi người trong căn phòng này.”

“Được… Tôi xin anh!” Trong nỗi tuyệt vọng, dường như tôi đã nắm được cọng rơm cứu mạng, vốn dĩ chẳng có bất kì khí phách nào.

Mặc dù cái kẻ Ác Nguyệt này đã chiếm lấy thi thể của chồng tôi, nhưng trong tình huống khủng hoảng như vậy, tôi cũng chỉ có thể cầu xin anh ta.

Anh ta lại được voi lại đòi tiên, khóe môi hơi nhếch lên, hai mắt vẫn giống như vật báu quyến rũ động lòng người như vậy: “Tô Mộng, đây là thái độ cầu xin của cô sao? Cô làm qua loa miễn cưỡng như vậy, tôi chỉ muốn cứu bọn họ… cũng không tìm được cái cớ nào để giúp cô đâu.”

Tôi nhìn Liên Quân Thành trên giường, trong mắt anh ấy lộ ra một ánh nhìn kinh ngạc.

Hiện tại Liên Quân Thành nhất định không nghĩ thông suốt được, từ trước đến nay Lăng Vũ Dương luôn cưng chiều yêu thương tôi có thừa, nếu bình thường nhìn thấy thân thể tôi bị thương, thì đã sớm bất chấp tất cả ôm tôi đi bệnh viện rồi.

Mà lúc này lại như kẻ mất trí biến thành một tên bệnh thần kinh, rõ ràng tôi đã bị thương nặng, tôi lại cứ phải cầu xin anh ta mới bằng lòng cứu người.

Trong phòng ngủ này, cũng chỉ có tôi biết được thân phận thực sự của người đàn ông ma quỷ trước mắt này.

Từng ngón tay lạnh lẽo của tôi cuộn chặt thành nắm đấm, khép nép cầu xin anh ta: “Tôi xin anh, tôi cầu xin anh cứu bọn họ với, cứu Liên Quân Thành… cũng… cứu… Lưu Vũ Năng…”

Với tôi mà nói, lòng tự tôn của tôi không hề quan trọng bằng tính mạng của bạn bè bên cạnh tôi.

Thân thể mất đầu của lưu đại băng, vết thương ở chỗ cổ bị Tam Lăng Đao chém đứt miệng không bằng phẳng mà gập ghềnh, trong lồng ngực vẫn ứa ra máu như cũ. Từ góc độ này của tôi, có thể nhìn thấy những thứ lung tung rối loạn bên trong cổ.

Nhìn thôi đã khiến người ta cảm thấy rùng rợn ghê người. Tôi hi vọng biết bao Lưu Vũ Năng hiện tại có thể tỉnh lại, tiếp tục gãi mông, nhìn chúng tôi với vẻ mặt thật thà.

Ác Nguyệt cười cười, một bên bắt lấy đôi chân Phương Nhất Trần đang giãy dụa loạn xạ, tay còn lại nắm cằm tôi: “Như vậy ngoan rồi. Nào, ôm chặt tôi.”

Da đầu tôi nhất thời nổ tung, muốn tôi ôm anh ta sao?

Tôi thật sự có chút không cam tâm tình nguyện…

Nhưng nhìn thấy Liên Quân Thành trên giường, vết thương vẫn còn đang chảy máu, tôi vẫn nói với Tống Tâm: “Tống Tâm, đỡ tớ đứng dậy.”

Kỳ thật Tống Tâm đã bị dọa ngơ người, vừa rồi cô ấy vẫn cứ ngồi ở một góc, không tới gần chúng tôi.

Nghe thấy tôi phân phó mới qua đây chậm rãi đỡ tôi dậy, dìu tôi đến phía sau Ác Nguyệt, cô ấy còn nhỏ giọng hỏi tôi: “Vết thương thế nào rồi? Cậu… Chồng quỷ này của cậu có chút không đúng lắm. Anh ta không quan tâm sống chết của cậu sao?”

Tôi lắc đầu ý bảo Tống Tâm không cần nhúng tay vào chuyện này. Cô ấy căn bản không biết thân phận dưới lớp da Lăng Vũ Dương trước mắt này chính là Ác Nguyệt quỷ kế đa đoan, chẳng phải là hạng người tốt đẹp gì, người liên lụy càng ít lại càng an toàn.

Tôi nhẹ nhàng ôm cơ thể của anh ta từ phía sau, thân thể lạnh băng thật giống như đang ôm lấy một cái cột băng. Tôi chỉ coi bản thân mình đang ôm một con heo, không biết làm sao lại lệ nóng doanh tròng.

Dường như cứ ôm như vậy sẽ mãi mãi không buông tay.

Cho dù là ai đã chiếm lấy thân thể thì dẫu sao đó cũng là thân hình của người mà tôi từng yêu sâu đậm.

Phương Nhất Trần ở trong tay Ác Nguyệt giống như một con gà con, tứ chi muốn vùng vẫy loạn xạ nhưng vốn dĩ không thể giãy giụa được. Ác Nguyệt nhẹ nhàng nắm cổ tay Phương Nhất Trần, Tam Lăng Đao trong tay anh ta liền rơi xuống chăn bông.

Cây đao dính máu của ba người chúng tôi rơi trên chăn bông, máu lập tức nhuộm cả vải chăn bông.

Tôi chạm vào tóc mình, đột nhiên có chút do dự.

Vết thương sau lưng rất sâu, vẫn đang chảy máu. Nghĩ một lát nữa cảnh sát sẽ tới, có lẽ lúc đó chúng tôi sẽ được cứu.

Phương Nhất Trần có lẽ không ngờ thi thể của Lăng Vũ Dương sẽ sống lại, sau một hồi vật lộn, anh ta mới phản ứng lại và bắt đầu la toáng lên: “Anh không phải đã chết rồi sao? Tôi đã tận mắt nhìn thấy anh nằm trong quan tài… Xác chết sống dậy? Anh… Anh là cương thi… Cứu mạng với… cương thi đến rồi.”

Khuôn mặt có chút chất thần kinh của anh ta bỗng nhiên trở nên tái nhợt và sợ hãi. Sự run rẩy sợ hãi đến tột cùng khiến người ta khó có thể tưởng tượng được rằng anh ta là một kẻ giết người biến thái.

Vừa rồi Phương Nhất Trần cũng không phải như vậy, anh ta còn nói vợ và con trai của mình đã chết, vốn dĩ không sợ chết chút nào.

Bây giờ lại bị dọa thành như vậy, toàn thân run rẩy như cầy sấy.

“Con mẹ nó, anh sợ cái quái gì hả? Không phải anh còn dùng thân thể con trai chính mình làm Kumanthong sao? Bây giờ sao lại bắt đầu sợ quỷ, sợ cương thi rồi.” Tôi cười nhạt, lại vì nói một hơi quá dài, bên khóe miệng chậm rãi chảy ra bọt máu.

Cổ họng tôi hơi ngứa, dù đã cố gắng hết sức chịu đựng nhưng vẫn ho ra vài tiếng.

Lúc Phương Nhất Trần mổ thi thể lấy cái thai chưa từng sợ hãi, mà lúc này đây lại con bà nó sợ hãi như thế này, khóc lóc xin tha nói: “Xin anh tha mạng, cậu hai Liên, tôi chỉ muốn giết Liên Quân Thành. Tôi không muốn làm hại đứa con trong bụng của anh đâu. Còn nữa… còn nữa, chính vợ anh đã nói cô ta muốn tái hôn, vì vậy tôi… Tôi đã giúp anh dạy dỗ lại cô ta. Anh phải quản cô ta chặt vào, nếu không đầu sẽ mọc sừng đấy.”

Phải biết rằng, quá trình chế tạo Kumanthong vô cùng tàn nhẫn, phải để cho Kumanthong nếm trải sự đau đớn khi luyện hóa bằng ngọn lửa mới có thể thành công. Nếu như anh ta không luyện hóa đứa trẻ của Giản Tâm, dù cho anh ta có là cha của đứa trẻ đó, thì ma trẻ con này cũng không thể nào nghe theo sự điều khiển của anh ta.

Lòng tham sống sợ chết của Phương Nhất Trần như vậy, suy đi nghĩ lại mà nói, tôi cũng không biết Ác Nguyệt sẽ phản ứng như thế nào.

“Vậy sao?” Khóe môi Ác Nguyệt khẽ mỉm cười, híp mắt nhìn Phương Nhất Trần trong chốc lát rồi quăng mạnh cơ thể Phương Nhất Trần đi. Sức lực lớn đến mức Phương Nhất Trần bay người đập thẳng vào tường, trên tường liền hiện ra những vết nứt.

Tôi học giải phẫu và tôi đặc biệt mẫn cảm với âm thanh của xương cốt, nhất là tiếng xương cốt trên người Phương Nhất Trần vỡ vụn. Tôi không biết phán đoán của mình có chính xác không, chỉ cảm thấy sau một cú ngã như vậy, toàn bộ xương cốt của anh ta trong cơ thể dường như đã bị đập dập nát vỡ vụn.

Ác Nguyệt đối phó Phương Nhất Trần theo cách này khiến tôi có chút ngạc nhiên ngoài dự đoán.

Môi Phương Nhất Trần run rẩy hồi lâu, cuối cùng vừa phun ra máu vừa không cam lòng hỏi: “Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy… Tôi… Tôi đang giúp anh…”

“Cô ấy là người phụ nữ của tôi, cho dù ngủ với một vạn người đàn ông khác cũng vẫn là người phụ nữ của tôi. Mẹ nó anh là cái thá gì chứ?” Khoảnh khắc Ác Nguyệt lớn tiếng mắng to hết sức, anh ta lại ôm lấy eo tôi, mũi chân dí trên mặt đất nhẹ nhàng dừng bên cạnh người Phương Nhất Trần.

Với tốc độ cực nhanh như sét đánh không kịp bịt tai, anh ta nhấc chân đá vào bụng của Phương Nhất Trần: “Chọc vào người phụ nữ của tôi, rất đơn giản! Chính là đi tìm chết.”

Người phụ nữ của tôi…

Này!

Mẹ kiếp, anh có nhầm không hả, tôi là người phụ nữ của Lăng Vũ Dương đó.

Mặc dù anh chiếm cơ thể của Lăng Vũ Dương, nhưng điều đó cũng không có nghĩa tôi là phụ nữ của anh nhé, màn cosplay này cũng quá nhập vai rồi đấy!

Phương Nhất Trần bị đá, ruột gan gần như trào ra khỏi miệng, ôm bụng cả người cong như con tôm, cũng không còn chút sức lực dư thừa nào để nói lung tung khắp nơi.

Ác Nguyệt nắm lấy cổ tay tôi, đôi mắt quyến rũ như nước tập trung nhìn vào tôi, bàn tay đang bị anh ta bóp thành thịt nhão. Xem tình hình, tất cả kinh mạch trong lòng bàn tay tôi có lẽ cũng đứt đoạn hết. Nhưng bộ dáng anh ta lại giống như đang quan tâm tôi…

Còn không quá mười giây trôi qua, trong mắt anh ta hiện lên sự tiếc nuối và hả hê khi thấy người khác gặp họa, giọng nói nhẹ nhàng âm hiểm chế nhạo tôi: “Chậc chậc, đây là bàn tay cầm dao giải phẫu, cứ thế này thật là lãng phí. Về sau sợ rằng không bao giờ có thể giải phẫu thi thể được nữa rồi. Nếu ngay từ đầu đôi tay của cô tàn phế như vậy, cục cưng của tôi cũng sẽ không phải chết.”

Hừ!

Cục cưng của anh ta…

Cục cưng của anh ta là thi yêu nghìn năm được nuôi dưỡng ở trong tòa ký túc xá cũ của chúng tôi kia kìa. Cũng không biết con thi yêu đó đã làm hại bao nhiêu bạn học của chúng tôi nữa, bị diệt trừ cũng là thay trời hành đạo. Nhớ ban đầu tôi cầm dao phẫu thuật, cắt rời từng bộ phận của con thi yêu cũng vô cùng vật vã.

Anh ta còn nói lý lẽ cơ đấy!

Tôi hơi rụt tay lại, muốn rút bàn tay đau đớn muốn rụng ra của mình khỏi bàn tay lạnh như băng của anh ra: “Không có gì đâu. Không cầm nổi dao phẫu thuật thì có thể làm những chuyện khác. Tôi… Tôi có thể đổi chuyên ngành khác, ví dụ như điều tra hình sự gì đó…”

“Điều tra hình sự? Ha ha ha ha...” Ác Nguyệt bắt đầu cười rộ lên rất vô trách nhiệm, anh ta xoa ấn đường của tôi, vô cùng vui vẻ nói: “Tô Mộng, chỉ dựa vào chỉ số thông minh này của cô mà muốn học điều tra hình sự hả? Chỉ cần cô bằng lòng ngoan ngoãn nghe lời, thì tôi sẽ chữa khỏi bàn tay cho cô, thế có được không?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv