Khổng Lăng Tiêu kêu ủa một tiếng, rồi mới hỏi lại :
- Thảo nào cô em của tôi cứ khen ngợi luôn mồm như thế.
Môn đồ của Tiêu Đại tiên sinh tất nhiên không phải là một người trần tục. Nếu thâu được y làm tâm phúc quy thuận Tam Nguyên bang, như vậy thì còn gì tốt bằng nữa?
Diệu Chân nghe thấy Khổng Lăng Tiêu nói như vậy, mới biết nàng ta vẫn chưa biết rõ chuyện của Bàng Chân Chân với Cổ Thanh Phong, liền cười nịnh :
- Người này nhân phẩm khá lắm, nhưng tính hơi bướng bỉnh một chút. Nếu muốn y làm cho chị em chúng ta sung sướng tạm thì thế nào cũng phải nhờ đến viên thuốc Túy Tiên của chị mới được, nếu y chịu làm tâm phúc vĩnh viễn thì phải xem tài ba giáng long phục hổ của chị như thế nào!
Diệu Chân càng mô tả Cổ Thanh Phong bướng bỉnh anh dũng ra sao, thì Khổng Lăng Tiêu lại càng muốn thử thách ngay. Y thị nghĩ ngay ra được một kế, liền mỉm cười hỏi :
- Tên họ y là gì thế?
- Cổ Thanh Phong, biệt hiệu là Trung Điều kiếm khách!
- Cổ Thanh Phong, cái tên đẹp đẽ thật! Chỉ nghe cái tên cũng đủ biết chàng là một người anh tuấn như một cây thanh phong chịu sương chịu tuyết, hơn tất cả các thứ cây khác...
Diệu Chân thấy Khổng Lăng Tiêu nghĩ ngợi như người thất thần vậy, liền cả cười :
- Chị cả, chị bằng lòng thì chúng ta đi ngay am Thanh Tâm. Tôi chắc chị chịu không nổi nằm suông đêm nay đâu!
- Muốn đi, thì đi ngay đã sao nào? Đằng nào, lão già cũng chưa về ngay ngày hôm nay hay mai được. Hai việc đại sự đã do tôi xử lý một cách đích đáng rồi, nên bây giờ có đến am Thanh Tâm sung sướng vài ngày cũng không sao!
Nói xong, nàng ta liền gọi thị tỳ đi gọi Thiết Diện Diêm La Mã Giám Hình Đường Hương chủ của Tam Nguyên bang tới Dưỡng Đức Hiên để bàn việc cần.
Diệu Chân mỉm cười hỏi :
- Chị cả, chị xử lý hai việc gì mà lại bảo là đại sự như thế?
Khổng Lăng Tiêu liền đem hai việc Đằng Ma bảo lục và Vạn Kiếp môn ra kể lại cho Diệu Chân nghe.
Việc Đằng Ma bảo lục, Diệu Chân đã biết từ trước rồi, nhưng còn chuyện Vạn Kiếp môn thì nàng chưa nghe ai nói tới, lòng hiếu kỳ thúc đẩy, nàng liền mỉm cười hỏi :
- Giọng nói của Chủ nhân của Vạn Kiếp môn hăng hái và ngông cuồng thật. Nếu tiểu muội có việc đi Tây nam, lúc đi qua núi Dã Nhân, thể nào cũng thuận đường vào Bách Trượng Bình để xem hoặc giả con người tầm thường không được liệt vào Võ lâm Thập tam Danh thủ này mà lại dám đại náo Vạn Kiếp môn, đánh tan nát mười ba cái vòng xương trắng kia, cũng chưa biết chừng!
Khổng Lăng Tiêu nghe nói, bật cười :
- Diệu Chân nhị muội, lòng ghen của cô quả thật là thiên hạ hiếm có. Cô em đừng có tức giận vì người trên giang hồ không xếp tên tuổi của cô em vào trong mười ba danh thủ đó. Nếu cô em muốn, người chị này xin nhường chỗ cho cô em ngay!
Hai người vừa nói đến đó, thì thị tỳ vào thưa Mã Giám hiện đang đợi chờ ở Dưỡng Đức Hiên rồi.
Dưỡng Đức Hiên ở ngay cạnh Mỵ Hương tiểu trúc chỗ ở của Khổng Lăng Tiêu. Diệu Chân ở lại trong Mỵ Hương tiểu trúc, còn Khổng Lăng Tiêu thì đi qua Dương Đức Hiên để bàn chuyện.
Mã Giám có một biệt hiệu rất hung ác, nhưng bộ mặt lại khác hẳn với cái tên. Thì ra y là một ông già tóc bạc, hòa nhã khôn tả. Vậy không hiểu tại sao ai lại đặt cho y cái biệt hiệu Thiết Diện Diêm La như thế.
Khổng Lăng Tiêu vừa vào tới cửa hiên, Mã Giám đã vội đứng dậy cung kính vái chào, rồi mỉm cười hỏi :
- Chẳng hay đêm khuya thế này, Khổng phu nhân cho gọi Mã Giám đến có việc gì thế? Có phải có người anh em nào đã phạm bang quy trọng tội, cần phải nghiêm trị trừng phạt ngay phải không?
Hai câu phạm bang quy tội nặng, phải đem ra trừng trị một cách nghiêm ngặt đó là trúng ngay tâm bệnh của Khổng Lăng Tiêu, nên mặt nàng đỏ bừng rồi mỉm cười đáp :
- Tiếng tăm của Tam Nguyên bang càng ngày càng lừng lẫy, sở dĩ bổn bang được xưng hùng xưng bá trên giang hồ cũng là do các anh em ở trong bang thượng hạ nhất tâm, cộng đồng nỗ lực và không một ai đi vượt quy củ của bổn bang mà nên cả. Bây giờ, Khổng Lăng Tiêu tôi mời Mã hương chủ đến đây, không phải là vì chuyện anh em trong bang phạm pháp, mà là vì mới được người bạn thân mật báo cho hay trong giang hồ vừa xảy ra một việc rất quan trọng, nên tôi cần phải rời khỏi bổn bang đi một phen. Tôi mời Mã hương chủ đến đây, là muốn phiền Hương chủ cầm hộ chiếc cờ lệnh Tam Nguyên điều khiển công việc của bổn bang trong ba ngày đấy thôi!
Thiết Diện Diêm La Mã Giám kinh hoàng đứng dậy, hơi cau mày ngẫm nghĩ một lát rồi nói :
- Cờ lện Tam Nguyên của bổn bang là một vật rất quan trọng, Mã Giám tôi đâu dám phụ trách việc cầm lá cờ đó, nhưng mệnh lệnh của Khổng phu nhân tôi lại không dám cưỡng. Vậy xin phu nhân chỉ đi ba ngày thôi, đừng đi lâu quá, vì đi lâu quá tôi sợ có sự gì lớn lao xảy ra, tôi gánh vác không nổi thôi!
- Mã hương chủ cứ yên tâm, tôi đi không xa lắm đâu. Điều tra xong sự bí mật đó, là tôi trở về bổn bang ngay, có lẽ chưa đến ba ngày, tôi đã trở về rồi cũng nên.
Khổng Lăng Tiêu nói xong, thò vào trong tay áo, lấy luôn lá cờ lệnh nho nhỏ ra đưa cho Mã Giám.
Nhận cờ lệnh đó xong, Mã Giám liền rút lui ra khỏi Dưỡng Đức Hiên. Khổng Lăng Tiêu cũng quay về Mỵ Hương tiểu trúc, nhặt nhanh một vào bộ áo trong để thay đổi, rồi cùng Diệu Chân đi thẳng đến Thanh Tâm am ngay.
Thanh Tâm am là chốn thanh tu của Diệu Không, sư muội của Diệu Chân, cách Tam Nguyên bang chừng mười lăm dặm đường. Khổng Lăng Tiêu vẫn mượn nơi đây vui thú hành lạc với những người đàn ông khỏe mạnh, vì nơi đây ít người đàn ông đi lại, nên Bàng Thiên Hiểu không nghi ngờ.
Tối hôm nay, Khổng Lăng Tiêu với Diệu Chân vui vẻ tới nơi, nhưng khi leo qua hai khoảng núi rồi, cả hai cảm thấy tình thế khác lạ. Vì đằng trước chỗ vị tríc của am Thanh Tâm có ngọn lửa bốc cao đen ngùn ngụt.
Diệu Chân thấy vậy liền thất thanh kêu la :
- Nguy tai!
Nàng Ni cô giở ngay khinh công tuyệt thế chạy thẳng về phía Thanh Tâm am đó. Khổng Lăng Tiêu thấy vậy, lửa dâm dục cũng nguội mất một nửa, nàng chỉ khẽ kêu “hừ” một tiếng, rồi một mặt theo Diệu Chân giở khinh công tuyệt mức ra đi leo luôn, một mặt thì nhìn ngang nhìn dọc xem có tung tích của nhân vật khả nghi nào không?
Chờ đến khi hai người đến Thanh Tâm am thì ôi thôi, cái ổ phong lưu của hai người vẫn hưởng lạc xưa nay, bây giờ đã bị hỏa thần thiêu rụi, Trung Điều kiếm khách không biết sống chết ra sao, và cả Diệu Không sư thái cũng mất tích nốt.
Khổng Lăng Tiêu nghiến răng mím môi hậm hực nói :
- Xem tình hình này, thì hình như có người theo dõi đến đây để cứu Thanh Phong...
Diệu Chân lắc đầu đáp :
- Không đúng! Không đúng! Phần vì tôi đã dùng Vô Tướng Mê Hồn Hương làm mê Cổ Thanh Phong rồi! Thuốc mê này phải có thuốc giải của tôi mới cứu chàng ta thức tỉnh được. Hai là võ công của Diệu Không sư muội tuy hơi kém hơn chị em mình một chút, nhưng vẫn không phải là tay tầm thường. Đồng thời, nàng lại có mấy món ám khí kỳ diệu, kẻ địch muốn bắt hay giết nàng cũng không phải là chuyện dễ.
Khổng Lăng Tiêu ngạc nhiên hỏi :
- Nhị muội nói như vậy, chả lẽ am Thanh Tâm lại tực bốc hỏa hay sao, và Cổ Thanh Phong biết bay lên trên trời chăng?
Diệu Chân cau mày lại, nghiến răng kêu cồm cộp đáp :
- Tôi hoài nghi con nhãi Diệu Không nó đã phản bội chúng ta cũng nên!
Thấy Diệu Chân đoán xét như vậy, Khổng Lăng Tiêu cũng kinh ngạc kêu “ủa” một tiếng, rồi mới chú ý vào trong đống lửa chưa tắt hẳn, hình như nàng đã tìm kiếm thấy cái gì vậy.
Diệu Chân Thấy sắc mặt của Khổng Lăng Tiêu như thế. liền theo tầm mắt nhìn vào trong đống lửa, bỗng thấy có một vật gì cao hơn một tấc, phản chiếu ánh lửa lóng lánh. Tuy nằm trong lửa mà vật đó vẫn không hề gì, vẫn tỏa ánh sáng vàng choé. Vật đó hình thù ra sao, hai người khó trông thấy rõ.
Khổng Lăng Tiêu liền nói với Diệu Chân :
- Hiền muội, chúng ta thử khều vật đó ra xem nó là vật chi?
Diệu Chân liền nhổ luôn cây trúc, cầm ở tay rồi vừa cười vừa nói :
- Bây giờ, tôi lấy cây trúc này hất vật đó bay tung lên, chị dùng Phích Không chưởng đáng nó rớt xuống, như vậy nó sẽ ra khỏi ngoài đống lửa ngay!
Khổng Lăng Tiêu gật đầu. Diệu Chân liền dùng gậy trúc hất vật nọ ra, Khổng Lăng Tiêu đánh bồi luôn một thế Phích Không chưởng, vật nọ liền bắn ra ngoài xa hơn trượng.
Diệu Chân vội chạy lại xem vật đó là gì, thì ra đó là một cái cổng chào bằng vàng cao hơn tất. Trên cổng có treo mười ba cái vòng trắng nho nhỏ. Thoạt tiên nàng còn ngờ ngợ, sau mới nghĩ đến lời nói của Khổng Lăng Tiêu ở trong Mỵ Hương tiểu trúc. Nàng thất kinh la lớn :
- Khổng đại tỷ mau lại đây, vật này chị xem có phải là Vạn Kiếp môn không?
Khổng Lăng Tiêu nghe nói cũng giật mình hoảng sợ, vội chạy lại xem. Quả nhiên, cái cổng chào vàng choé này, đúng như cái cổng chào mà Miêu Bình đã kể cho mình hay. Nhìn bên trên có ba chữ triện nho nhỏ, nhìn kỹ đúng là ba chữ “Vạn Kiếp môn”. Nhưng chưa sơn và cũng đúng như lời Miêu Bình đã nói.
Chủ nhân của Vạn Kiếp môn đang sai kiến đện tử của Vạn Kiếm Ma cung là Cung Cực Tứ Hải Đại Bát Hoang đi tìm kiếm máu hào hạc nghìn năm, với nuớc lá Linh Chi màu tía, cùng máu trái tim của người độc ác nhất thiên hạ để sửa soạn sơn ba chữ Vạn Kiếp môn. Có lẽ chúng chưa tìm được những thứ đó nên chưa sơn mấy chữ ở cổng chào. Hiện giờ, cái cổng chào mẫu này cũng chưa sơn đỏ ba chữ Vạn Kiếp môn nốt.
Khổng Lăng Tiêu tuy là vợ nhỏ thú ba của Bàng Thiên Hiểu, nhưng vì mẹ đẻ của Chân Chân suốt ngày tụng kinh niệm Phật không can thiệp đến mọi việc, lại thêm võ công và mưu trí của nàng đều hơn người, cho nên dần dần nàng được Bàng Thiên Hiểu cưng mà hóa ra kiêu. Cùng với Liễu Như Yến đã trở thành hai cánh tay tả hữu của Bàng Thiên Hiểu để cùng trông coi việc của Tam Nguyên bang.
Bây giờ, nàng thấy cái cổng chào nhỏ bằng vàng của Vạn Kiếp môn xong, trợn ngược đôi lông mày, dùng giọng mũi kêu “hừ” một tiếng, rồi nói :
- Chủ nhân của Vạn Kiếp môn ngông cuồng thật, dám phái đệ tử của y đến núi Cửu Nghi sinh sự. Ta thể nào cũng làm cho chúng được nếm sự lợi hại của Tam Nguyên bang mới được!
Diệu Chân cũng nghiến răng kêu kèn kẹt, hậm hực đỡ lời :
- Như vậy muốn biết sư muội Diệu Không của tôi và Cổ Thanh Phong sống chết ra sao, thì chúng ta cần phải đi Bách Trượng Bình ở núi Dã Nhân một phen.
Khổng Lăng Tiêu cười nhạt một tiếng rồi đáp :
- Chúng đã dám đến núi Cửu Nghi này phóng hỏa bắt người, chẳng lẽ ta không dám đến Vạn Kiếp môn phá tung ổ của chúng hay sao?
Nói đến đó, nàng cầm cái cổng chào bằng vàng bỏ vào trong tay áo, đưa mắt xem lại những tàn tích của Thanh Tâm am, rồi lại nói tiếp với Diệu Chân :
- Diệu Chân nhị muội, ở đây không còn cái gì để cho chúng ta lưu luyến nữa. Chi bằng trở về Tam Nguyên Giáp để bàn tán thì hơn.
Diệu Chân đành phải gật đầu, rồi hai dâm nữ tuyệt đời khi tới cao hứng chứa chan, lúc về lại rầu rĩ buồn bã khôn tả.
Hai người vừa tới Tam Nguyên Giáp thì đã có đệ tử Tam Nguyên bang đến báo cáo cho Khổng Lăng Tiêu hay rằng :
- Bang chủ đã về tới bang đang cùng Thiết Kiếm chân nhân Hộ pháp và Mã hương chủ đang chuyện trò trong Dưỡng Đức Hiên.
Khổng Lăng Tiêu cùng Diệu Chân đều ngạc nhiên, rồi nàng nói với Diệu Chân :
- Lão già cùng Thiết Kiếm chân nhân đi Bắc Hải phó ước, tại sao đi đến giữa đường lại bỗng quay trở về? Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra chăng, nhị muội hãy theo tôi vào Dưỡng Đức Hiên xem sao đã!
Nói xong, nàng cùng Diệu Chân rảo bước trở về Dưỡng Đức Hiên, nhưng trong lòng rất kinh ngạc và nghĩ thầm :
“Nếu không phải đệ tử của Vạn Kiếp môn cùng đến phá bĩnh như vậy, thì bây giờ ta đang nhờ sức lực của viên thuốc Túy Tiên Hoàn, cùng Cổ Thanh Phong ở trong Thanh Tâm am hiện vui thú với nhau rồi. Chứ không ngờ Bàng Thiên Hiểu giữa đường lại trở về như vậy, thật nếu không có bọn kia phá bĩnh, có lẽ ta đã bị tai họa rồi cũng nên.”
Nghĩ như vậy, nàng lại cho mình rất may mắn, thì lúc ấy đã cùng Diệu Chân về tới Dưỡng Đức Hiên. Quả nhiên thấy Bàng Thiên Hiểu cùng Hộ pháp chủ tịch của bổn bang là Thiết Kiếm chân nhân với Mã Giám Hình Đường Hương chủ mà mình đã giao cho cờ lệnh Tam Nguyên để trông nom bang hộ lúc mình đi vắng. Khổng Lăng Tiêu dắt Diệu Chân vừa bước vào dã lả lơi cười và nói :
- Bang chủ với Thiết Kiếm chân nhân sao đi chưa đến nơi lại trở về như thế, chẳng lẽ trong võ lâm mới xảy ra một việc lớn còn quan trọng hơn đại hội Tỷ Kiếm ở Bắc Hải hay sao?
Bàng Thiên Hiểu là người có cốt cách thanh kỳ, tướng mạo oai mãnh, râu dài, mặc áo bào xanh, nghe thấy Khổng Lăng Tiêu nói như vậy, liền quay lại nhìn nàng một cái, rồi đỡ lời :
- Tôi với Thiết Kiếm chân nhân Hộ pháp đi tới giữa đường thì gặp Sứ giả Thanh Bình cung của Bắc Hải. Theo y nói thì Chủ nhân của Thanh Bình cung vì có việc bận, nên phải đi nơi khác, vì thế đại hội Tỷ Kiếm đó đành phải dời lại một ngày khác. Cho nên chúng tôi quay trở về chóng như vậy. Nương tử giao công việc bổn bang cho Mã hương chủ phụ trách ba ngày, vậy tại sao lại quay trở về ngay như thế? Vậy trong võ lâm có sự việc gì xảy ra mà nương tử phải vội vàng như thế?
Khổng Lăng Tiêu đã nghĩ sẵn cách trả lời cho Bàng Thiên Hiểu rồi, nên bây giờ nghe hỏi như thế, nàng liền chỉ vào Diệu Chân và vừa cười vừa nói :
- Chắc Bang chủ vẫn chưa quên cô em gái của Diệu Chân nhị muội này là Diệu Không sư thái tĩnh tu ở Thanh Tâm am tại bổn sơn phải không?
Bàng Thiên Hiểu gật đầu. Khổng Lăng Tiêu nói tiếp :
- Tôi với Diệu Chân nhị muội đi qua Thanh Tâm am định vào thăm Diệu Không sư thái, cho nàng ta biết những ngày gần đây đã phát hiện những nhân vật quái dị trong võ lâm như thế nào, và bọn người ấy đang dòm ngó Thanh Tâm, hình như có dã tâm định mưu phá Thanh Tâm am. Diệu Chân nhị muội cũng cho rằng người trong võ lâm bất cứ môn phái nào cũng không dám vuốt râu cọp của Tam Nguyên bang như thế, cho nên mới đến nói cho hay và rủ tôi cùng nàng đến đó ngấm ngầm điều tra xem...
Bàng Thiên Hiểu nghe tới đó, liền cười một cách kiêu ngạo và nói :
- Diệu Không sư thái quá lo âu đấy thôi, người trên giang hồ ai mà chả biết Tam Nguyên bang chúng ta không phải là một bang phái dễ đối phó, mà còn lại dám đến trêu người như thế!
Khổng Lăng Tiêu đột nhiên sầm nét mặt lại, lộ đầy sát khí hậm hực nói :
- Bang chủ phen này đã tính sai rồi, thế mà trên giang hồ này lại có kẻ đến vuốt râu cọp đấy. Bang chủ bảo tên đó có táo gan không?
Chờ tới khi thiếp với Diệu Chân nhị muội đi tới núi Cửu Nghi thì thấy am Thanh Tâm đã bị thiêu ra tro, và Diệu Không sư thái đã bị người ta bắt cóc đi mất rồi!
Bàng Thiên Hiểu, Thiết Kiếm chân nhân, và Mã Giám ba người nghe nói đều ngạc nhiên vô cùng. Bàng Thiên Hiểu cau mày lại nhìn thẳng vào mặt Khổng Lăng Tiêu, rồi hỏi :
- Người hỏa thiêu Thanh Tâm am đó là ai thế? Chả lẽ nương tử không tìm ra được manh mối gì hay sao?
Khổng Lăng Tiêu thò vào trong tay áo, lấy cái cổng chào bằng vàng nho nhỏ ra, để lên trên bàn, và đáp :
- Thiếp tìm thấy vật này trong đống tro tàn. Vậy chẳng hay Bang chủ có nhận ra được vật này là vật gì không?
Bàng Thiên Hiểu cầm cái cổng chào bằng vàng đó đưa lên xem qua, xong trao cho Thiết Kiếm chân nhân, rồi hỏi :
- Chân nhân thử xem vật này là dấu hiệu của môn phái nào thế?
Thiết Kiếm chân nhân cầm lên xem, chăm chú ngắm nhìn mấy chữ triện viết trên đầu cổng một hồi, rồi cau mày lại đáp :
- Cổng chào này lấy tên Vạn Kiếp môn như vậy đủ thấy khí phái của y lớn lắm. Nhưng tôi chưa hề nghe thấy nhân vật nào trên giang hồ dùng vật này làm biểu ký cả.
Khổng Lăng Tiêu cười nhạt :
- Chân nhân chỉ cảm thấy ba chữ Vạn Kiếp môn của chúng khí phái rất lớn và tự phụ lắm, nhưng Chân nhân chưa hề chú ý tới mười ba cái vòng nho nhỏ làm bằng xương trắng treo ở trên cổng phải không?
Thiết Kiếm chân nhân ngắm nhìn cái cổng chào ấy rồi, hỏi lại Khổng Lăng Tiêu :
- Xin hỏi Khổng phu nhân, mười ba cái vòng bằng xương trắng ấy có điều gì khác lạ bên trong thế?
Khổng Lăng Tiêu đáp :
- Mười ba cái vòng xương trắng đó dùng để treo thủ cấp của mười ba danh thủ trong võ lâm.
Bàng Thiên Hiểu trợn tròn xoe đôi mắt hổ lên, rồi xen lời hỏi :
- Mười ba danh thủ của võ lâm đương thời đã có hai người tạ thế là Bích Nhãn thần ni với Trung Điều Dật Sĩ...
Khổng Lăng Tiêu không đợi chờ Bàng Thiên Hiểu nói xong, đã vội cướp lời ngay :
- Nhưng Chủ nhân của Vạn Kiếp môn đã chỉ định chị hai Bích Vân Nương Liễu Như Yến với Khổng Lăng Tiêu tôi bổ khuyết vào hai chân đó rồi!
Bàng Thiên Hiểu kêu “ủa” một tiếng, hai mắt tia ra hai luồng sáng chói lòa :
- Sao nương tử lại hay biết tin ấy. Vậy nưong tử có biết tên họ và lai lịch của Chủ nhân Vạn Kiếp môn không?
Khổng Lăng Tiêu liền kể lại chuyện Miêu Bình về báo cáo như thế nào cho Bàng Thiên Hiểu hay. Nói xong, nàng chỉ ba chữ Vạn Kiếp môn ở trên cái cổng chào bằng vàng nho nhỏ nọ vừa cười vừa tiếp :
- Chỉ đợi chờ đệ tử của Vạn Kiếp ma cung tìm kiếm đủ Thiên Niên Hạc Đỉnh Hồng, nước của chín cái lá Linh Chi, và máu tươi của trái tim người ác độc nhất thiên hạ đem sơn ba chữ Vạn Kiếp môn xong, là chúng triệu tập cuộc Đại hội Vạn Kiếp môn liền, và lúc ấy cũng là lúc mười ba cái đầu của mười ba danh thủ treo ở trên mười ba cái vòng bằng xương trắng đó đấy!
Bàng Thiên Hiểu lẳng lặng nghe xong, liền vừa cười vừa nói với Thiết Kiếm chân nhân rằng :
- Đầu óc của Chủ nhân Vạn Kiếp môn ấy hầu như ngông cuồng và điên rồ vậy. Một mình y mà dám đương đầu với mười ba danh thủ võ lâm như thế!
Vẻ mặt của Thiết Kiếm chân nhân rất nặng nề. Y từ từ đáp :
- Tôi chắc việc này bên trong thể nào cũng có bí ẩn gì đây. Bang chủ có để ý tới y chỉ định Liễu phu nhân với Khổng phu nhân bổ khuyết vào chỗ của Bích Nhãn thần ni với Tiêu Đại tiên sinh, như vậy trong Tam Nguyên bang chúng ta có tất cả năm người bị liệt và những người bị treo đầu trên cái cổng chào ấy không?
Bàng Thiên Hiểu nghe nói lẳng lặng suy nghĩ :
“Thiết Kiếm chân nhân, Miêu Bình, Liễu Như Yến, Khổng Lăng Tiêu, và ta tất cả năm người thực như vậy có khác gì kẻ địch định diệt trừ tất cả năm tay cao thủ nhất hạng của Tam Nguyên bang này không?”
Đoạn y tỏ vẻ ngạc nhiên đáp :
- Chân nhân nói rất đúng. Xem tình hình này chắc Chủ nhân của Vạn Kiếp môn thể nào cũng có thâm thù đại hận với Tam Nguyên bang chúng ta cũng nên!
Thiết Kiếm chân nhân lại nói :
- Bang chủ thử nghĩ lại xem có một kẻ thù nào bỗng nhiên mất tích và đã lâu năm không thấy tên đó tái xuất hiện không?
Bàng Thiên Hiểu ngẫm nghĩ giây lát, lắc đầu đáp :
- Từ khi ta ra lang bạt giang hồ đến giờ đã kết hù kết hận với rất nhiều người, nhất thời khó mà nghĩ ra được tên nào khả nghi. Chi bằng chúng ta cứ đi luôn miền Tây nam, vừa có thể tiếp ứng Liễu Như Yến và Chân Chân, vừa có thể dọ thám ra được tin tức xác thực của Vạn Kiếp môn.
Thiết Kiếm chân nhân nối tiếp :
- Thế là chúng ta đi Bắc Hải, bây giờ lại đi miền Tây nam. Bần đạo xin di theo Bang chủ đi Vân Nam và Quý Châu một phen.
Bàng Thiên Hiểu nhìn Thiết Kiếm chân nhân cười một hồi, rồi nói :
- Như vậy có khác gì Tam Nguyên bang đã xuất động cả ổ đi Tây nam không? Nhóm thứ nhất Liễu phu nhân, Hỏa Hài Nhi. Nhóm thứ hai Chân Chân, Tiêu Anh, Tiêu Tuấn và còn đem theo hai vật báu của ta nữa. Bây giờ, lại cả Bàng Thiên Hiểu với Chân nhân, thanh thế chúng ta quả thật...
Diệu Chân ni cô vội đỡ lời :
- Nếu Bang chủ vui lòng dìu dắt, Diệu Chân này cũng muốn theo hầu, vừa đi chơi vui vừa đi điều tra sư muội Diệu Không của tôi hiện giờ bị chúng bắt đi đâu?
Bàng Thiên Hiểu mỉm cười gật đầu và vẫn trao cho Khổng Lăng Tiêu xử lý công việc Tam Nguyên bang, còn mình với Thiết Kiếm chân nhân và Diệu Chân đi Cửu Hồi cốc ở Ô Mông liền.
Thế là trên đường miền Tây nam, bóng ma lố nhố, rồi chúng sẽ gây nên không biết bao nhiêu chuyện kinh thiên động địa, cùng những chuyện nhi nữa anh hùng rất oanh liệt.
* * * * *
Núi Ô Mông ở ngay biên giới hai tỉnh Vân Nam và Quý Châu. Núi cao chót vót, quanh năm có mây bao phủ, đường đi rất dốc và hiểm trở.
Trong đó có một sơn cốc rất thần bí, cây cối lại um tùm.
Trong các sơn cốc của dãy núi này, chỉ có Cửu Hồi cốc là âm u nhất. Không những bên trong đá mọc lởm chởm, lối đi khúc khuỷu, đường vào cửa cốc lại chỉ rộng có hơn thước, nếu không vận dụng Xúc Cốt thần công thì không sao vào lọt được.
Sau những khe đá là sơn cốc âm u và bí mật. Trong sơn cốc lại là chỗ giam giữ Mạnh Hồng Tiếu, người đã học thuộc cuốn Đằng Ma bảo lục, đủ thấy nhóm Lâu Sơn tam sát đã được liệt danh là võ lâm mười ba danh thủ, khôn ngoan và ác độc biết bao.
Ngoài Cửu Hồi cốc lại có một cái đầu sâu, rộng hơn mẫu, bốn chung quanh là những ngọn núi cao chót vót bao vây, cảnh sắc thật là tuyệt đẹp.
Lúc ấy có một ông già béo và lùn, tuổi chùng năm mươi đang ngồi tựa vào một tảng đá để lẳng lặng xem một ông già tuổi cũng ngang y, nhưng gầy hơn đang ngồi câu cá.
Hai ông già một gầy một béo ấy đều mặt áo màu đen, trên áo dùng chỉ bạc thêu bộ xương người, có ánh sáng lóng lánh. Trong đêm tối thì trông như hai bộ xương người thôi, chứ không phải người thực nữa.
Ông già lùn và béo chính là Tiếu Sát Ha Đằng Đệ tam sát trong nhóm Lâu Sơn tam sát. Còn ông già gầy là Nhị Sát Tú Sát Tiêu Đồng.
Tú Sát Tiêu Đồng câu mãi cùng không được một con cá nào đang bực mình, bỗng thấy những cái bèo nổi trên mặt nước đột nhiên chìm lĩm xuống, y liền giật mạnh một cái, bỗng có một vật đen nhánh dài hơn thước theo tay lên ngay.
Tiếu Sát Ha Đằng cười ha hả và nói :
- Nhị ca giỏi thật, con trạch béo như thê này mà Nhị ca chỉ câu một cái được liền. Nếu câu được thêm hai con nữa thì hôm nay chúng ta được một bữa ăn thật no ngay...
Y nói tới đó đột nhiên nhìn thẳng vào con trạch, và nói với Tú Sát Tiêu Đồng rằng :
- Nhị ca cẩn thận, con ấy không phải là con trạch đâu. Nhị ca thử nhìn kỹ xem, nó là con vật gì thế?
Lúc ấy, Tú Sát Tiêu Đồng mới phát giác con vật mà mình vừa câu lên đó không phải là con trạch mà là con rắn dị hình, mình đen nhánh. Y liền cau mày lại, chú ý nhìn kỹ xem, nhưng con rắn đã cắn đứt dây câu nhảy xuống đầm tức thì.
Tú Sát Tiêu Đồng tức giận vô cùng, liền vứt luôn cần câu xuống đầm, rồi nhìn Tiếu Sát Ha Đằng lắc đầu nói :
- Chúng ta ổ trong Cửu Hồi cốc này đã ở chán đi rồi!
Tiếu Sát Ha Đằng mỉm cười đáp :
- Nơi rừng sâu nước độc này ân uớng cũng không tiện thì ở lâu làm sao được chứ? Nhưng đại ca thấy địa thế của Cửu Hồi cốc này địa thế rắt tốt lại bí hiểm. Hơn nữa, lại gần đây phát hiện nhân vật võ lâm ngấm ngầm theo dõi và như định mưu đồ gì, chúng ta chỉ sợ đem Mạnh Hồng Tiếu dọn đi đây đó không tiện chút nào. Nhỡ giữa đường xảy ra chuyện gì thì sao, cho nên đại ca mới quyết định tạm thời ở đây một thời gian khá lâu xem sao, rồi sẽ quyết định chuyện đi đứng sau!
Tú Sát Tiêu Đồng lắc đầu nói :
- Sự thực đại ca cũng hơi lo xa một chút. Với anh em Lâu Sơn tam sát chúng ta ở trong võ lâm này còn sợ ai chứ?
Tú Sát Tiêu Đồng nói đến đây thì đột nhiên ở lưng núi bên tay trái có tiếng chim kêu la la nghe rất kỳ dị và cũng bi đát lắm.
Tiếu Sát Ha Đằng cau mày lại hỏi :
- Chim đó là chim gì thế? Sao khó nghe thế?
Tú Sát Tiêu Đồng đưa mắt nhìn lên ngọn núi ở bên phía trái, chưa kịp trả lời, thì nghe thấy tiếng kêu của con chim bi đát như thế, bỗng biến thành tiếng kêu thật êm tai. Y liền nghĩ ra một người, nên quay đầu lại khẽ nói với Tiếu Sát Ha Đằng rằng :
- Tam đệ cẩn thận. Tiếng kêu đó không phải tiếng chim đâu.
Hình như là tiếng người rú đấy!
Tiếu Sát Ha Đằng cũng nghe ra rồi, liền đỡ lời :
- Nhị ca, người đó có phải là Diệu Âm công chúa trong nhóm Miêu Cương song quái phải không?
Tú Sát Tiêu Đồng vừa gật đầu, thì tiếng rú quái dị ấy nổi lên và lưng núi bên trái có bốn con gấu khênh một cái võng không nắp, trong võng có một thiếu phụ tuổi trạc ba mươi, xinh đẹp vô cùng, người đeo rất nhiều châu báu, mặc quần áo ngũ sắc.
Mấy con gấu đi vừa nhanh vừa vững chãi, không bao lâu đã tới gần. Thiếu phụ mặc quần áo ngũ sắc kia khẽ vịn vào hai cái đòn võng một cái, người đã lẹ làng nhảy xuống đất. Bốn con gấu liền ngừng chân lại ngay.
Tiếu Sát Ha Đằng tiến lên chắp tay chào cười ha hả :
- Không ngờ ở trong núi Ô Mông này lại may mắn được gặp pháp giá của Diệu Âm công chúa!
Diệu Âm công chúa đưa mắt nhìn Đệ nhị, Đệ tam sát của nhóm Lâu Sơn tam sát, rồi mỉm cười :
- Tại sao không thấy Hồng Đạo huynh thế?
Tú Sát Tiêu Đồng vừa cười vừa đáp :
- Hồng đại ca của chúng tôi còn ở Lâu Sơn. Tiêu Đồng với Ha Đằng tam đệ ngẫu nhiên du ngoạn tới đây...
Diệu Âm công chúa đưa mắt nhìn đi một cái, rồi bỗng xua tay ngắt lời :
- Tiêu Nhị huynh với thân phận của nhị huynh cao cả như thế, hà tất phải nói dối tôi làm chi?
Tú Sát Tiêu Đồng mặt đỏ bừng, nhưng vẫn giả bộ hỏi lại Diệu Âm công chúa rằng :
- Xin hỏi Công chúa chẳng hay lời nói của Tiêu Đồng tôi có điều nào là không thực?
Diệu Âm công chúa vừa cười vừa trả lời :
- Hồng Đại huynh có ở trên Lâu Sơn đâu, rõ ràng đang ở trong Cửu Hồi cốc này bắt ép Mạnh Hồng Tiếu ôn lại Đằng Ma bảo lục.
Tú Sát Tiêu Đồng thấy đối phương đã biết rõ bí mật, biết không thể nào giấu diếm được nữa, liền một mặt chuẩn bị ứng biến, một mặt cau mày hỏi :
- Công chúa đã biết rõ như vậy rồi, thì Công chúa định sao?
Diệu Âm công chúa cười nhạt :
- Vì tôi muốn luyện môn Diệu Âm thần công trong Đằng Ma bảo lục từ lâu, nhưng khổ nỗi không có chân khuyết để theo học. Những chân khuyết đó như là Pháp Hoa Thiền Xướng của cửa Phật với Vạnh Diệu Thanh Âm của đạo gia chẳng hạn. Sau nghe nói quý vị đã lấy được cuốn Đằng Ma bảo lục, cho nên mới đến đây xin ba vị cho phép tôi được hưởng chút ít về môn Diệu Âm thần công đó. Còn vị cùng đến với tôi kia là Liệt Hỏa Thái Tuế, bạn ấy cũng chỉ muốn được ngó qua sự huyền bí của Đạt La Thủ thôi!
Tiếu Sát Ha Đằng vội xen lời hỏi :
- Vị đó có phải là Liệt Hỏa Thái Tuế Hô Diên Bính cùng nổi tiếng với Công chúa ở đất Mèo phải không? Thế ra bạn Hô Diên Bính cũng tới đây rồi đấy!
Diệu Âm công chúa gật đầu, vừa cười vừa đáp :
- Vì tính nết của Hồ Diên huynh nóng như lửa, dễ gây gổ với người nên mới bảo tôi ra mặt nói với Tiêu Nhị huynh và Ha Tam huynh trước, rồi Hồ Diên huynh mới dám tới đây thương lượng sau.
Nàng vừa nói dứt, liền quay lại chỉ ngay về chỗ lưng núi, mà nàng vừa đi tới, rồi nói tiếp :
- Liệt Hỏa Thái Tuế Hô Diên Bính huynh đang đợi chờ ở chỗ lưng núi kia đấy!
Diệu Âm công chúa vừa nói dứt lời, thì chỗ lưng núi ở bên phía trái liền có người rú lên một tiếng rất lớn, làm vang cả một góc trời.
Tú Sát Tiêu Đồng không ngờ Diệu Âm công chúa với Liệt Hỏa Thái Tuế, Song quái của Miêu Cương lại chịu hòa hợp với nhau mà liên tay đến đây, nên y cau mày nghĩ ngợi. Nhưng y nhận thấy công lực của ba anh em y chưa chắc đã sợ đối phương, cho nên y làm ra vẻ lạnh lùng chỉ kêu “ồ” một tiếng, rồi đáp :
- Nếu anh em Tiêu Đồng chúng tôi không chịu đem hai môn Diệu Âm thần công và Đạt La Thủ ra công khai nghiên cứu, thì Công chúa với Hô Diên Bính định đối phó với chúng tôi ra sao?
Diệu Âm công chúa không tức giận tí nào, lại mỉm cười đáp :
- Tôi đã sớm biết Tiêu Nhị huynh thế nào cũng trả lời như vậy.
Nhưng tôi không muốn vì việc này mà mất lòng nhau, tôi chỉ mong Tiêu huynh nên cẩn thận một chút mà đối phó với những cường địch khác thôi!
Tú Sát Tiêu Đồng hiểu ngay y nghĩa lời nói của Diệu Âm công chúa, liền cười nhạt một tiếng, và nói :
- Không ngờ lại có nhiều võ lâm đồng đạo để y đến anh em Lâu Sơn tam sát chúng tôi như thế?
Diệu Âm công chúa mỉm cười :
- Trước hết, tôi xin cung hiến mấy tin này cho Tiêu huynh rõ, trong những người tới kiếm a vị có Triển Xí Phi Long Khổng Đại Bằng...
Tiếu Sát Ha Đằng ha hả cười xen lời nói :
- Khổng Đại Bằng thì làm sao nổi mỗ, y không thể gọi là cường địch được!
Diệu Âm công chúa lại tiếp :
- Khổng Đại Bằng không cường, nhưng người đi cùng với y lại không yếu. Người đó là Hắc Xà giáo chủ Tạ Vân Chí!
Tiếu Sát Ha Đằng nghe nói mới tỉnh ngộ, vội la lớn :
- Tiêu nhị ca, thảo nào vừa rồi nhị ca câu lên được một con hắc xà dị hình. Thì ra, tên Tạ Vân Chí đã lén lút đến đây, định giở trò ngầm đối phó với chúng ta.
Tú Sát Tiêu Đồng lạnh lùng đáp :
- Một Hắc Xà giáo chủ Tạ Vân Chí cũng không dọa nạt nổi Lâu Sơn tam sát này!
Diệu Âm công chúa vẫn cười tươi :
- Tiêu Nhị huynh chớ có yên tâm quá sớm như vậy. Khổng Đại Bằng với Hắc Xà giáo chủ chỉ là một nhóm người trong bọn người ấy thôi!
Tiếu Sát Ha Đằng vừa cười vừa hỏi :
- Công chúa đã có tin tức sao không nói mau đi, chẳng hay còn những nhân sĩ tên tuổi nào để ý đến chúng tôi nữa?
Diệu Âm công chúa mỉm cười đáp :
- Chủ nhân Thanh Bình cung ở Bắc Hải cũng vì việc này đã ngưng việc tổ chức Bắc Hải Tỷ Kiếm Đại Hội, mà không quản ngại xa xôi đi đến đây. Còn Bàng Thiên Hiểu Bang chủ của Tam Nguyên bang cũng phái Hỏa Hài Nhi và Bích Vân Nương tới Cửu Hồi cốc ở núi Ô Mông này rồi!
Tú Sát Tiêu Đồng nghe thấy Chủ nhân của Thanh Bình cung vì việc này mà đến nơi, cho nên y cau mày lại chờ Diệu Âm công chúa nói xong, càng tỏ vẻ u uất, rồi hỏi :
- Triển Thanh Bình với Bàng Thiên Hiểu cũng nhúng tay vào việc này hay sao?
Diệu Âm công chúa gật đầu đáp :
- Ba môn thần công ở trong Đằng Ma bảo lục lợi hại như thế, ai mà chả thèm thuồng. Cổ nhân vẫn thường nói song quyền địch không nổi bốn tay, hảo hán chỉ sợ người nhiều. Tiêu Nhị huynh võ công có cao siêu đến đâu, trước mặt bấy nhiêu cường địch, tôi e khó mà đối phó nổi.
Tú Sát Tiêu Đồng nghe Diệu Âm công chúa nói, mới hay tương lai của anh em mình nguy hiểm lắm, nên y không dám gây hấn với Diệu Âm công chúa với Liệt Hỏa Thái Tuế nhóm Miêu Cương song quái này. Y xoay sang giọng với vẻ mặt ôn hòa, mỉm cười nói :
- Nếu vậy, chắc Công chúa với Hồ Diên Thái Tuế không khi nào lại chỉ giáo cho anh em chúng tôi trong khi quần hùng chưa đến nơi phải không?
Diệu Âm công chúa vừa cười vừa đáp :
- Xưa nay, Miêu Cương song quái chúng tôi làm việc khác hẳn người thường. Ba vị cứ việc buông tay đối phó các kẻ địch đi, nếu dù tư cách địch nổi họ thì tôi với Hồ Diên Thái Tuế lẳng lặng bỏ đi ngay, chứ chúng tôi không quấy nhiễu ba vị đâu. Nếu ba vị có sự gì khó khăn, giải quyết không nổi, cần sự giúp đỡ, thì ba vị chỉ khẽ gọi một tiếng, là có chúng tôi ngay, và xin tận chút sức mọn của chúng tôi để giúp ba vị một tay? Quý hồ, ba vị rộng lượng cho chúng tôi được nghiên cứu chung hai môn Diệu Âm thần công và Đạt La Thủ, là chúng tôi cám ơn ba vị vô cùng.
Anh em Tiêu Đồng thấy Diệu Âm công chúa nói rất hợp lý, liền gật đầu đáp :
- Anh em chúng tôi xin tuân theo ý kiến của Công chúa. Thôi chúng ta cứ một lời nói làm bằng nhé!
Diệu Âm công chúa cũng mừng rỡ vô cùng, tủm tỉm cười và nói :
- Tiêu Nhị huynh đã nhận lời, tôi với Hồ Diên huyn xin tạm làm bàng khán, vừa rồi trong đầm có con hắc xà, thì tôi chắc Hắc Xà giáo chủ và Triển Xí Phi Long sắp đến nơi rồi!
Nói xong, nàng tung mình nhảy lên trên cái võng. Bốn con gấu liền cõng nàng lên trên núi ẩn vài bụi cây ngay.
Tú Sát Tiêu Đồng nhìn theo cho tới khi Diệu Âm công chúa khuất bóng rồi, mới rầu rĩ quay lại nói với Tiếu Sát Ha Đằng rằng :
- Không ngờ tin tức lại tiết lộ ra nhanh chóng đến thế, mà kẻ địch đến nhiều như vậy, người nào người nấy đều là những tay cao thủ hết, để tôi đi thưa với đại ca hay, chúng ta nghĩ cách đối phó. Tam đệ hãy ẩn thân ở chỗ cốc khẩu canh gác, bất cứ ai đừng để cho họ bước chân vào Cửu Hồi cốc này. Kẻ nào dám bước vào, Tam đệ cứ dùng Tam Âm Trọng Chưởng mà đối phó luôn.
Tiếu Sát Ha Đằng gật đầu, liền kiếm chỗ ẩn núp luôn. Tú Sát Tiêu Đồng liền giở Xúc Cốt thần công chui vào cốc khẩu, tiến thẳng vào Cửu Hồi cốc, rồi chạy tới hang động mà anh em y đang ở.
Lúc ấy, Lão Đại của nhóm Tam sát là Lãnh Sát Hồng Phi đang cùng Tỷ Thanh Ngọc Nữ Mạnh Hồng Tiếu một thiếu nữ đẹp tuyệt trần ngồi đối diện nhau, lẳng lặng dùng công, bỗng thấy Tú Sát Tiêu Đồng bước vào trong động, Lãnh Sát Hồng Phi liền nhìn Mạnh Hồng Tiếu mỉm cười và nói :
- Mạnh cô nương, bây giờ đã đủ một trăm tám mươi ba ngày kỳ hẹn ước của cô nương rồi. Cô nương nên nói cho biết chữ thứ sáu mươi mốt trong cuốn Đằng Ma bảo lục đi...
Mạnh Hồng Tiếu mở hé mắt nhìn ra với tầm mắt bình hòa, nhìn Lãnh Sát Hồng Phi, vâng lời đáp :
- Chữ thứ sáu mươi mốt trong Diệu Âm thần công biên là chữ “nguy”. Nguy này là nguy cơ trùng trùng.
Lãnh Sát Hồng Phi vừa ghi chữ nguy vào trong cuốn sổ tay nhỏ, Tú Sát Tiêu Đồng đã chịu nhịn không nổi, vội khẽ nói :
- Đại ca, hãy để Mạnh cô nương ngồi nghĩ giây lát đã, tiểu đệ có câu chuyện này rất quan trọng muốn thưa cùng. Và cũng có mấy vật này để đại ca xem qua!
Hồng Phi là người đa mưu lắm kế, chỉ nghe lời nói của Tiêu Đồng đã biết có chuyện gì rồi, liền cùng người em kết nghĩa đó đi ra ngoài hang động, cau mày lại hỏi :
- Tại sao thần sắc của Nhị đệ lại khó coi đến thế? Chẳng lẽ Cửu Hồi cốc đã phát hiện tung tích của địch chăng?