Không ngờ bản thân cô lại gặp phải tên bá đạo đến như vậy. Đằng Tuyết chỉ muốn hét lên: "Quý Thiên Ân, tôi ghét anh, hận anh, đồ trứng thối" Cô thật sự là không biết phải đối mặt với gia đình và mọi thứ như thế nào nên đã để mặc mọi thứ diễn ra theo tự nhiên. Hiện tại thì hay rồi, cơm cũng nấu thành cháo loãng mất rồi, huống hồ trong bụng lại có thêm tiểu bảo bảo, thế nào cũng bị đánh một trận ra hồn, rồi thả trôi vì dám làm xấu mặt tổ tiên, nhưng hắn chính là bá đạo không bỏ rơi cô.
Bình luận truyện