Nếu đã là yêu, vì sao còn phải cố gắng hận thù? Bị hận thù làm cho mờ mắt, nhận lại có thể là sự thỏa mãn hay sao? Không! Tất cả chỉ vì một chữ hận mà tan biến tựa khói sương, không đáng! Nhưng đến khi biết được chính mình có bao nhiêu ngu ngốc, liệu có còn kịp không? Đoạn đường kia, liệu có ai cho dù có cách xa ngàn trùng, non sông cách trở vẫn không màng mà đứng đợi hay không?
Y vì âm mưu trả thù mà tìm đến hắn, nhưng hắn lại dùng cả trái tim của mình để yêu y. Đoạn tình cảm yêu đến tê tâm liệt phế này đến khi nào mới có thể dừng lại? Hắn và y, có lẽ chính là càng ngày càng đắm chìm vào trong thế giới của tình yêu mất rồi. Khoảng cách phân cách giữa tình yêu và lòng thù hận rất nhỏ bé, nhưng tại sao muốn xóa tan đi tình yêu lại khó khăn đến thế? Phải chăng nó đã ăn thật sâu thật sâu vào máu, tựa như sóng biển mênh mông vô tận, không bao giờ cạn kiệt.
Tại sao phải trả thù? Nếu như không trả thù, y sẽ chẳng gặp hắn, sẽ chẳng phân vân lưỡng lự, nhất định cũng sẽ chẳng phải đau lòng. Nhìn hắn vì sự hận thù của y mà chìm trong đau khổ, hắn cũng đâu thể nào tốt hơn?
Bình luận truyện