Diệp Hoài kéo một vali to đùng đi ngang qua sân thể dục. “Cẩn thận –!” Cậu quay đầu, một quả bóng bay qua đầu. Khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm, Diệp Hoài từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên cảm thấy may mắn vì chiều cao của mình. Tiếp theo — Bang! Một chiếc giày nằm ở giữa mặt.
Thật lâu về sau Diệp Hoài nhớ lại năm đó, kia có lẽ là một sự bắt đầu đi, từ đây bị hạnh phúc bao trùm đến trở tay không kịp. Nhưng ở lúc ấy — “Sai lầm! Sai lầm!” Có người nào đó nhảy dựng trong tiếng cười vang bốn phía, chạy về hướng này nói một tiếng, “Xin lỗi nha!” Người nọ dưới ánh mặt trời, đầu tóc ngắn ngủn theo nhịp hắn nhảy khẽ vểnh lên, Diệp Hoài bị đập đến có điểm ngốc, chỉ biết ngơ ngẩn nhìn chằm chằm người ta. Nam sinh nhặt giày của mình lên, đứng trước mặt cậu nói: “Ách, cậu không sao chứ?” Diệp Hoài vẫn nhìn chằm chằm hắn.
Hưu — Một dòng máu mũi chảy ra. “A cậu chảy máu mũi rồi.” Nam sinh kia vội vàng sờ loạn trên người mình từ trên xuống dưới, cuối cùng lấy ra một nửa đoạn giấy vệ sinh bèo nhèo, nhăn nhúm, mở ra, run run lên đưa cho cậu: ” Trước tiên lau đi đã.” “…… Không cần.” Diệp Hoài ngẩng đầu lên, vươn tay không kéo vali lên lau. “Đưa cho tôi, bên trái đổ máu, tay phải lau.” Nam sinh nói rồi đỡ lấy cái vali của cậu. Diệp Hoài giơ tay phải lên. Hưu — Lại một dòng máu mũi từ trong lỗ mũi bên phải chảy ra.
Bình luận truyện