Trước cửa là một hàng ô tô, những bông tuyết vẫn rơi xuống đỉnh những chiếc ô tô ấy, phảng phất như trước cửa là một hàng dài màu trắng. Vệ binh đứng chỉnh tề một chỗ, vẻ mặt nghiêm trang, ánh mắt kiên định.
Đồng Hiên Tuấn bước rất chậm, đi hai bước lại muốn dừng lại. Cố Trĩ Niên đi theo phía sau, không dám vượt qua anh, chỉ có thể đi theo sau.
Tới trước xe, thị vệ trưởng bước ra từ trong hàng mở cửa xe cho anh. diễn@Đàn$LÊ!Qu"ý?Đô|n Đồng Hiên Tuấn lại như không muốn lên xe, ngược lại nhìn căn phòng nhỏ trong biệt thực.
Tầng tầng cành ngô đồng khô quắt thấp thoáng dưới căn phòng nhỏ, trong gió tuyết càng có vẻ cô tịch. Tựa một cô gái mảnh mai đứng đón gió. Trong lòng anh nao nao, nhớ lại dáng vẻ trong lòng anh của cô đêm qua.
Cô ấm áp trong lòng anh, dù là thép luyện trăm lần cũng sẽ hóa thành sợi chỉ mềm mại.
“Tam thiếu.” Cố Trĩ Niên thấy Đồng Hiên tuấn nhìn đến thất thần liền gọi vài tiếng liên tiếp. Không quả quyết như này sao có thể thành nghiệp lớn!
Chân mày Đồng Hiên Tuấn chậm rãi nhăn lại, anh nhìn bão tuyết mờ mịt, trước mắt dần trở nên mờ hồ. Cố Trĩ Niên đứng cạnh anh, tuy trong lòng có điều muốn nói nhưng không mở miệng, chỉ im lặng đứng.
Cuối cùng, Đồng Hiên Tuấn thở dài: “Cậu đến đón Tào Nhã Lệ đi.”
“Dạ?” Cố Trĩ Niên ngạc nhiên, không biết hành động này của Đồng Hiên Tuấn là có dụng ý gì.
Tào Nhã Lệ theo Đồng Hiên Tuấn cũng đã năm, sáu năm, Đồng Hiên Tuấn đối với cô không tính là yêu thương. Nếu là yêu thương chỉ sợ còn cưng chiều hơn người trong biệt thự này. Nếu nói là không yêu thương gì, vậy cũng không đúng, bên nhau sớm chiều nhiều năm, sẽ nảy sinh chút tình cảm.
Lần này xuôi Nam ngăn địch, vốn hung hiểm vô vàn, đưa một cô gái theo thì thật là…
“Tam thiếu, e chuyện này không ổn…” Cố Trĩ Niên lộ vẻ khó khăn. Đồng Hiên Tuấn bình thản liếc anh một cái, Cố Trĩ Niên vội cúi đầu, hiểu nhiều lời vô ích.
Khí trời ngày càng lạnh, một ngày một đêm này Tô Cảnh Cảnh ngủ không ngon. Lúc này mở mắt, ánh bình minh đã từ cửa sổ rọi vào. Màu đỏ tía sặc sỡ như hoa cỏ cẩm tú nở rộ trong tiết xuân.
Tô Cảnh Cảnh vươn tay ngăn lại sắc màu đột nhiên xuất hiện trước mắt, trước mắt nhìn không rõ, Ngâm Thúy cnah một bên vội tiến lên vịn cô. Qua một lúc lâu Tô Cảnh Cảnh mới phục hồi lại tinh thần.
Ngâm Thúy che miệng cười: “Cô gia mới đi một ngày mả tiểu thư đã thành dáng vẻ này rồi.”
Tô Cảnh Cảnh liếc cô một cái, ánh mắt không đáng sợ tí nào, Ngâm Thúy tự nhiên không sợ, nói thẳng: “Chắc chắn tiểu thư nhớ cô gia rồi.”
Tô Cảnh Cảnh vỗ cô một cái: “Con bé này, nói lung tung gì đâu.”
Ngâm Thúy lại tiếp: “Nếu tiểu thư nhớ cô gia, thật ra thì…” Cô định nói tiế thì thấy vẻ mặt Tô Cảnh Cảnh có vấn đề, bèn dò hỏi: “Tiểu thư, làm sao vậy?”
Tô Cảnh Cảnh lắc đầu không nói gì. Ngâm Thúy nào hiểu lo lắng trong lòng Tô Cnảh Cảnh.
Sáng sớm hôm qua, lúc Đồng Hiên Tuấn đi, trong lòng cô ngập tràn lo lắng. Biết anh muốn đi nhưng cô lại không thể cản. Tất nhiên cô hiểu chuyện anh đã quyết định thì không được thay đổi. Chẳng qua trong lòng cô vẫn rất hoảng loạn, tựa như khi còn tấm bé làm chuyện xấu sợ bị mẹ phát hiện.
Anh cố ý rời đi lúc cô không có mặt, nếu là chuyện bình thường anh có thể nói rõ với cô. Nhưng anh làm vậy ngược lại làm cô càng rõ chuyện này rất không bình thường.
Cả ngày hôm qua cô chỉ cảm giác mình như cái xác không hồn, cái gì cũng không quan tâm. Sai Ngâm Thúy ra ngoài hỏi thăm mới biết thì ra là đánh giặc Tây Nam.
Trong thành truyền ra chuyện Đồng Tam thiếu dẫn đội quân thứ ba của quân Nghiêu chống lại Tây Nam, nhiều người thờ ơ lạnh nhạt, bao người thở dài không dứt nhưng không một ai coi trọng.
Trước vẫn luôn tuyên bố muốn đánh Tây Nam nhưng bởi dè chừng phương Nam nên không đánh. Lần này phương Nam nội loạn, bình lực hao tổn nặng nề. Nếu phương Bắc đánh Tây Nam, phương Bắc nhất định là lòng có thừa mà sức không đủ, không thể nào ngăn cản. Hơn nữa thống soái quân Nghiêu là Đồng Tử Sâm bị bệnh, Tây Nam thừa cơ “bắt nạt” quân Nghiêu trong quân không ai thống lĩnh, nếu muốn tiến quân thần tốc thì cũng không phải không thể.
Chỉ là sao cứ phải bắt Đồng Hiên Tuấn đi, Tô Cảnh Cảnh nghĩ mãi vẫn không ra. Đồng Hiên Tuấn cùng lắm cũng chỉ là một quân trưởng nhàn rỗi trong quân, chưa từng ra chiến trường, để một người như vậy lãnh binh quả là không hợp lý.
Tuy cô biết lúc này độc tài đại quyền trong thành là Đồng Hiên Lân, nhưng nào hiểu được là Đồng Hiên Tuấn tự xin xuất binh.
Tô Cảnh Cảnh ngày càng ưu tâm, lo lắng, song ngày vẫn cứ trôi qua. Quân đội xuôi Nam đã hơn một tháng vẫn không có tin tức, chuyện này càng làm Tô Cảnh Cảnh lo lắng, cơm không ngon, ngủ không yên.
Hôm đó tiết trời ấm áp, Tô Cảnh Cảnh thấy thời tiết bên ngoài đẹp lên, tích tụ trong lòng cũng giải tán đôi chút. Ngâm Thúy và thím Lương thấy sắc mặt Tô Cảnh Cảnh tốt lên cũng được trấn an.
Thím Lương là người hết lòng tận tụy vì chủ, lúc Đồng Hiên Tuấn đi đã đặc biệt dặn dò bà phải chăm sóc thiếu phu nhân cẩn thận. Vì vậy bà nào dám lười biếng, thấy Tô Cảnh Cảnh sắp vì ưu tư sinh bệnh thì trong lòng cũng gấp gáp.
Hôm nay thấy sắc mặt Tô Cảnh Cảnh hồng hào, liền hỏi: “Thiếu phu nhân muốn ăn chút gì không?”
Tô Cảnh Cảnh lắc đầu một cái, đột nhiên hỏi: “Bên kia có tin tức gì không?”
Thím Lương lắc đầu một cái, Ngâm Thúy cũng lắc đàu. Tô Cảnh Cảnh thở dài, ánh mắt lại u ám.
Vừa đi là bặt vô âm tín, rốt cuộc nên làm thế nào đây?
Cô ngoảnh mặt về phía bầu trời tựa mặt hồ xnah biếc thất thần, ánh sáng trong vắt sáng bóng tựa như trong đó có sóng nước chuyển động.
Chợt có vài chiếc máy bay bay thấp qua phát ra những âm thanh ù ù, nháy mắt phá vỡ yên tĩnh trên bầu trời.
Cứ mỗi lần như vậy trái tim cô đều nhíu lại.
“Chuẩn bị xe, chúng ta tới Đồng gia.” Tô Cảnh Cảnh bình tĩnh nói.
Thím Lương ngẩn ra, rồi nhanh chóng phục hồi tinh thần, vội vàng đi xuống lầu dặn dò người gác cổng chuẩn bị xe.
Ngâm Thúy ngạc nhiên: “Tiểu thư, đến Đồng gia làm gì, không phải hai ngày trước vừa đến sao?”
Tô Cảnh Cảnh cười yếu ớt, không để ý tới cô. Chỉ mở tủ quần áo chọn đồ, trong tủ phần lớn là quần áo mới, trước nay cô không phải người xa xỉ, không phải cuối năm sẽ không sắm đồ mới. Anh thì ngược lại, thường xuyên sai người may quần áo mới cho cô.
Cô tùy tiện chọn chiếc sườn xám màu hồng thêu sợi tơ tằm màu vàng bên mép áo, cẩn thận xem xét, cảm thấy bộ này quá mức quý khí, ít đi mấy phần linh hoạt. Cô ướm thẻ trên người, thuận miệng hỏi Ngâm Thúy: “Như nào?”
Ngâm Thúy thấy Tô Cảnh Cảnh có tinh thần, thế là không để ý đến y phục, cứ thế khen tấm tắc: “Đẹp lắm, tiểu thư mặc cái gì cũng đẹp.”
Tô Cảnh Cảnh bật cười khúc khích, Ngâm Thúy không hiểu gì ngơ ngác nhìn Tô Cảnh Cảnh. Tô Cảnh Cảnh thả bộ y phục trong tay xuống, cầm chiếc sườn xám màu xanh nhạt thêu hải đường thường mặc hỏi: “Trước giờ tôi chưa từng mặc bộ y phục nào diễm lệ như vậy, sao có thể đẹp mắt chứ?”
Ngâm Thúy ngây ngốc hỏi: “Tiểu thư là co gái đẹp nhất trên đời này, dù mặc quần áo tầm thường nhìn cũng bắt mắt.”
Tô Cảnh Cảnh nghe cô nói vậy, trái tim cô nảy lên một cái, sau đó bình tĩnh nhìn cô. Ngâm Thúy giật mình, tưởng mình nói sai gì, vội nói: “Tiểu thư, có phải em…”
Tô Cảnh Cảnh thu lại thần sắc: “Không, em không nói gì sai cả.”
Tô Cảnh Cảnh thay quần áo, cùng thím Lương và Ngâm Thúy ra cửa. Bởi trước khi Đồng Hiên Tuấn đi đã sắp xếp một đội quân bảo vệ, nên phía trước và sau đều có một chiếc xe đi theo.
Ba chiếc xe đi từ biệt thẹ đến Đồng gia quả là gây sự chú ý. Trước giờ Tô Cảnh Cảnh không thích phô trương, cô có thể nghĩ được trước khi đi anh đã sắp xếp như vậy vì vậy cô không còn cách nào khác, đành mặc kệ những chiếc xe đi theo.