Hôm nay Tưởng Hiểu Lỗ lại đi muộn, đã là lần thứ ba trong tháng này. Dạo trước thì vì đi muộn mà cô gọi xe, mắt kém lên nhầm xe bất lương, tài xế không thành thật, cố ý đi đường vòng, hai người xảy ra cãi vã, Tưởng Hiểu Lỗ lại là người mạnh mẽ, làm ầm ĩ tới đồn công an, vật vã tới nửa đêm mới được ra.
Dịu dàng, khoan thai? Vốn không phải những từ mà bạn có thể dùng để hình dung về Tưởng Hiểu Lỗ. Tùy ý, lười biếng, hấp tấp, bừa bộn, ầm ĩ, mới chính là những từ chuẩn xác để nói về cô. Công việc của cô nói dọa người cũng rất dọa người, là một quản lý khách hàng của công ty tín thác (1) trên phố tài chính nổi tiếng Bắc Kinh, trước đây là một nhân viên nhỏ được tuyển vào, lăn lộn mấy năm, thành tích không tệ, năm ngoái được thăng chức quản lý, đãi ngộ tăng gấp đôi, chuyên giúp người khác quản lý tài sản.
Lý Triều Xán là hàng xóm Tưởng Hiểu Lỗ, là một thanh niên có chí, hiện đang làm công an ở một đồn công an phường. Ân oán tình thù giữa cậu và cô bắt đầu từ năm cô sáu tuổi theo mẹ chuyển đến khu dân cư này. Lý Triều Xán cầm khẩu súng của cha, ngắm phía xa xa rồi bóp cò, một tiếng vang lên, cô bé cục mịch ôm trán ngã trên đất, đó là hoàn cảnh mở đầu cho câu chuyện giữa cô và Lý Triều Xán
Thanh mai trúc mã thì không đúng, oan gia ngõ hẹp thì chưa đến mức, chỉ là Lý Triều Xán cùng Tưởng Hiểu Lỗ giống như hai đường thẳng, tuy không cắt nhau nhưng vẫn luôn hiện diện bên cạnh nhau, không thể biết được liệu có ngày nào đó hai đường thẳng đột ngột xuất hiện giao điểm hay không? Mời các bạn cùng theo dõi truyện.
Bình luận truyện