Thời gian là vô hạn, nhưng đời người là hữu hạn. Thời gian trôi qua cũng đủ để chứng minh lòng dạ của một con người, để khắc ghi một hình bóng nào đó, đồng thời cũng có thể xóa tan fdi cái gọi là những gì tươi đẹp và ngọt ngào nhất. Đời người, mỗi người chỉ có thể tồn tại được một lần duy nhất, hà cớ gì phải liên tục dùng lớp vỏ bọc trá hình để đối đãi với người khác?
Duyên phận, giống như là một nét chấm phá, tô đậm lên vẻ đẹp của cuộc đời của mỗi người. Nhưng nếu như là duyên đã tận, tình đã hết, thứ còn lại mà chúng ta nhận được chỉ có thể là những nỗi đau âm ỉ đang không ngừng giày vò con tim của ta.
Anh và cậu, giống như là trùng nhau, hóa ra lại là hai đường thẳng song song không bao giờ có điểm đầu và điểm cuối? Cứ ngỡ chính là yêu thương, nào có ngờ đâu, đây chính là sự đau đớn vô cùng. Anh là mẫu người đàn ông sống không cần quá khuôn mẫu. Anh thích sự tự do, không thích bất cứ một ai có ý định cản lại bước chân của anh, điều này đã khiến cậu thực sự cảm thấy rất khổ sở và uất ức. Nếu như yêu mà không cảm thấy an toàn khi ở cạnh người mình yêu, vậy thì phải làm sao?
Bình luận truyện