“Khuda” là Thượng đế của người Ba Tư, còn “Hafiz” bắt nguồn từ chữ “Hifz” trong tiếng Ả Rập, có nghĩa là “bảo vệ”. Cho nên câu nói này có thể được hiểu là: “Chúa sẽ phù hộ bạn”. Nó được sử dụng phổ biến trong cộng đồng người theo và không theo đạo Hồi. Tại vùng Tây Bắc Pakistan, đặc biệt là hai bên đèo Khyber gần Afghanistan, khi tạm biệt hoặc biết sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, người ta sẽ nói: “Khuda hafiz – Chúa sẽ phù hộ bạn!”.
Khi mới bắt đầu học tiếng Urdu, cô cảm thấy câu nói này là lời từ biệt đẹp nhất trên thế gian. “Chúa sẽ phù hộ em!”, khi nói lưỡi hơi cong về phía sau, nhẹ nhàng thốt ra. Khi nói như thế, ngay đến ánh mắt cũng sẽ trở nên rất đỗi dịu dàng. Cô đã không biết thì ra khi một người không thể ở bên đối phương được nữa, họ cũng sẽ nói như vậy, Chúa sẽ phù hộ cho em, chứ không phải cho tôi.
Truyện xoay quanh về tình yêu của nam chính - Lâm và nữ chính - Mễ Lạp. Đây là một tình yêu đẹp, họ chênh lệch nhau về tuổi tác nhưng lại đồng điệu về tâm hồn. Trong tình yêu chỉ yêu thôi thì chưa đủ, Lâm có quá nhiều trách nhiệm phải gánh, anh không thể từ bỏ tình yêu với Mễ Lạp nhưng cũng không thể buông bỏ được trách nhiệm dân tộc Rajput.
Còn Mễ Lạp, cô gái nhỏ bé yếu đuối lại là người rất thẳng thắn và dũng cảm. Mễ Lạp yêu Lâm, cô cũng biết Lâm có gánh nặng và nỗi khổ tâm lớn, cô yêu anh và cũng chấp nhận gánh nặng của anh.
Bình luận truyện