Mặc Huyền Khanh thay Thẩm Lạc mặc lại áo ngoài rồi ôm người rời đi. Y chôn đầu trong lòng hắn, nhỏ giọng nói: "Huyền Khanh, bẩn."
Thấy Thẩm Lạc siết chặt vạt áo hắn, cả người như hận không thể chui vào quần áo hắn, Mặc Huyền Khanh rất là đau lòng. Hắn cúi đầu dán sát vào tai y, dịu dàng nói: "A Lạc, nhịn một chút, ta sẽ đưa ngươi đến suối nước nóng rửa sạch."
Không lâu sau, hai người cũng đến suối nước nóng mà chỉ họ biết. Khi Mặc Huyền Khanh đặt Thẩm Lạc xuống thì phát hiện y đã chìm sâu vào giấc ngủ. Hắn cẩn thận giúp y cởi quần áo rồi ôm người vào suối.
Tắm được một lúc, Thẩm Lạc mơ mơ màng màng tỉnh lại, trông thấy bên cạnh là Mặc Huyền Khanh thì yên tâm tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi. Thấy y đã tỉnh lại không có ý ngủ tiếp, hắn mới mở miệng, "Xin lỗi ngươi, A Lạc. Đều do ta không tốt."
"Ngươi đừng vậy, đừng chụp mũ lung tung lên đầu mình." Thẩm Lạc híp mắt, bộ dạng rất hưởng thụ với khoảng thời gian này, "Chuyện đều đã qua rồi, ta cũng không xảy ra chuyện gì."
Nói đến từ cuối, giọng điệu của y rõ ràng không được thoải mái như y tỏ ra. Mặc Huyền Khanh biết y không muốn hắn tự trách, hắn tiếp tục xin lỗi cũng không có tác dụng gì, về sau chỉ có thể đối xử với y tốt hơn gấp nhiều lần, chậm rãi giúp y quên đi ký ức không tốt đẹp này.
Mặc Huyền Khanh không nói nữa, nhíu mày ngẫm nghĩ. Trái lại, Thẩm Lạc lại bất ngờ lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.
"Huyền Khanh, chúng ta sinh một đứa được không?"
Mặc Huyền Khanh không phản ứng kịp, tạm thời không biết phải làm sao.
"Cái gì?"
"Ta muốn một đứa trẻ, hai người chúng ta sinh nhé?" Thẩm Lạc nhìn thẳng vào mắt hắn, vô cùng nghiêm túc nói: "Cho ta một viên thuốc sinh con."
Mặc Huyền Khanh kinh ngạc nhìn Thẩm Lạc. Hắn biết A Lạc thích trẻ con, nhưng thân thể của y làm sao có thể chịu được tra tấn sinh con chứ?
Hắn vội vàng lắc đầu từ chối, "Không được, tuyệt đối không thể. Ngươi có biết một người đàn ông sinh con vất vả đến mức nào không? Tứ tẩu của ta là giao nhân, lần đầu tiên sinh còn thiếu chút nữa đã mất mạng rồi, huống chi ngươi còn là người phàm. Quá mạo hiểm, ta không thể đồng ý được."
Thẩm Lạc vẫn không đổi ý, "Nhưng ta muốn. Tướng công à, thương ta đi mà, thương tướng công nhỏ của ngươi đi, đồng ý đi."
Mặc Huyền Khanh cảm thấy từ sau khi hai người thành hôn, Thẩm Lạc càng lúc càng nhõng nhẽo, công phu làm nũng ngày một tiến bộ. Y dùng vai mình đẩy đẩy vai hắn, tiếp sau đó lại hôn lên môi hắn. Mặc Huyền Khanh cúi đầu đáp lại, hai tay y cũng thuận theo đó mà ôm lấy vai hắn.
Sau cùng, Mặc Huyền Khanh không nhịn được nữa mà gật đầu, "Được rồi, tướng công đồng ý với ngươi hết."
"Thật?" Mặt Thẩm Lạc đỏ ửng, xúc động hỏi.
"Ừ. Có điều, đứa nhỏ này để ta sinh." Mặc Huyền Khanh khẽ cắn môi, thấy chết không sợ nói.
Thẩm Lạc thở hắt một hơi, cắn bả vai hắn một cái.
"Không được, ta... Ta không được." Y lúng túng cúi đầu.
Mặc Huyền Khanh nhìn y, không nén nổi mà mỉm cười. A Lạc à, ngươi không biết đàn ông không thể nói không được hả?
"Không sao đâu, ngươi không cần phối hợp, giao hết cho ta là được rồi." Mặc Huyền Khanh đã có dự tính trong lòng.
Thẩm Lạc ngửa đầu, nói: "Không được, thật sự không được."
"Tại sao lại không?" Mặc Huyền Khanh cố ý chọc ghẹo y.
Thẩm Lạc tức giận xoay đầu không muốn nhìn hắn nữa, mặt đỏ hồng.
"Thử cũng không muốn thử, sao có thể nói bản thân không được chứ?" Mặc Huyền Khanh ôm eo y, cười xấu xa.
Dưới sự cưỡng ép của Mặc Huyền Khanh, cuối cùng hai người cũng quyết định tìm thời gian thử một lần xem chuyện này rốt cuộc có được hay không.
Khi Mặc Huyền Khanh ôm người xuất hiện trước cửa lớn phủ họ Thẩm, gã sai vặt trông cửa nhanh chân chạy vào truyền lời. Thiếu gia đột nhiên mất tích nửa đêm khiến lão gia và phu nhân ngày đêm lo lắng, nơi nơi tìm kiếm. Lúc bấy giờ, ngay cả Giả Đa Tiền cũng lo lắng không dứt. Gã cảm thấy Mặc công tử chắc chắn là người nói lời giữ lấy lời, tuyệt đối sẽ không có chuyện nửa đêm không nói tiếng nói mà đến cướp người.
Mẹ Thẩm ôm một bụng lửa mà hôn mê, đến hiện giờ vẫn còn đang bất tỉnh trên giường. Nghe tin tốt, bà lập tức rời giường, để hai nha hoàn giúp đứng dậy rồi bước từng bước nhỏ ra ngoài.
"Tại sao thiếu gia vẫn chưa vào phủ?" Mẹ Thẩm hỏi gã sai vặt đứng phía trước.
"Da... Là Mặc công tử ôm thiếu gia về, không được phu nhân cho phép, công tử không dám vào cửa."
Mẹ Thẩm im lặng một chút, thở nhẹ một hơi rồi nói: "Cho cậu ta vào."
Gã sai vặt vui vẻ đáp "dạ", vội vàng chạy ra ngoài.
"Mặc công tử. Mặc công tử ơi, phu nhân cho ngài vào ạ." Gã sai vặt vừa chạy vừa truyền lời.
Mặc Huyền Khanh cảm ơn người nọ một tiếng rồi do dự vài giây mới ôm người bước vào cửa nhà họ Thẩm. Mẹ Thẩm ngồi ở tiền thính, trên mặt không có biểu cảm gì. Thấy hắn ôm người chầm chậm đến gần, bà cố nén xúc động trong lòng. Quả nhiên là dáng vẻ kiêu ngạo cao cao tại thượng của một lão phu nhân.
Mặc Huyền Khanh muốn buông người ra lại bị Thẩm Lạc túm chặt vạt áo không rời, gương mặt vùi sâu lòng vào hắn, có muốn buông thế nào cũng không được. Hắn bất đắc dĩ giữ nguyên tư thế đó thi lễ với mẹ Thẩm, "Mẹ... Thẩm phu nhân, con đưa A Lạc về cho người."
Không có tiếng đáp lại, Mặc Huyền Khanh đành phải ngoan ngoãn đứng im. Một lúc lâu sau, mẹ Thẩm mới không nhịn được nữa mà lạnh lùng nói: "Ngồi đi."
Mặc Huyền Khanh vội vã tìm một cái ghế gần nhất ngồi xuống, từng hành động cử chỉ đều vô cùng khéo léo. Mẹ Thẩm đương nhiên là muốn Mặc Huyền Khanh nhanh chóng rời phủ, nhưng con trai của bà cứ như keo dính mãi trên người hắn không buông, muốn kéo cũng không kéo được.
Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của con bà, chắc chắn lúc mất tích đã xảy ra chuyện gì đó không tốt. Bà đau lòng con trai, buộc lòng đồng ý cho Mặc Huyền Khanh tạm thời ở lại phủ. Tuy bà không bao giờ dùng sắc mặt tốt mà đối mặt với hắn, nhưng đạo đãi khách vẫn chu đáo toàn vẹn.
Thành Vũ Châu lại truyền tai nhau một chuyện vô cùng thú vị, diễn viên chính vẫn chính là thiếu gia nhà họ Thẩm.
Nghe nói, thiếu gia nhà họ Thẩm cưới không phải yêu quái mà thật ra là một vị thần tiên, là Long Thần trên trời. Vị tiên nhân này là người bao che khuyết điểm. Thiếu gia nhà họ Vương bắt người đến các Nam Phong, chi tiền để mấy gã cao to làm nhục thiếu gia họ Thẩm, bị thần tiên phát hiện lập tức đánh gãy chân, chủ mưu thì bị cắt đầu lưỡi. Dẫu rằng thiếu gia họ Vương bày trò thiếu đạo đức nhưng trực tiếp bị cắt lưỡi, thử hỏi nửa đời sau sống thế nào đây. Cách giải quyết này thật sự quá tàn nhẫn.
Chuyện đồn đãi khắp nơi, thành Vũ Châu không còn ai dám trêu chọc thiếu gia họ Thẩm nữa, nhà họ Thẩm cũng không dám nói tới.
...
Cha mẹ Mặc vì giúp con trai theo đuổi hạnh phúc bèn dắt nhau từ Long Uyên chạy đến phủ họ Thẩm. Thấy thông gia cũ trẻ tuổi bất ngờ, mẹ Thẩm ngẩn cả người, nghĩ đối phương là phận thần tiên nên vẫn khách khí mời người vào cửa.
Cha Mặc phụ trách khuyên nhủ cha Thẩm, lúc đi còn đem theo rượu ngon của riêng ông ở Long Uyên đến tặng. Uống được vài ly, cha Thẩm cũng bắt đầu mở lòng. Ông nói mong ước to lớn nhất của mình chính là có thể nhìn thấy con trai được hạnh phúc, lời đồn truyền tai linh tinh ngoài kia cứ để cho chúng biến đi. Điều duy nhất ông sợ là một này nào đó con trai sẽ hối hận, bởi lẽ giấc mộng của y từ bé đã là lập thê sinh con, con đàn cháu đống. Một khi ở bên Mặc Huyền Khanh, y vĩnh viễn sẽ không thể có con.
Cha Mặc vừa nghe đến đây lập tức cắt ngang lời ông, "Ông thông gia à, đừng lo. Long Tộc bọn ta có thuốc sinh con, tụi nhỏ muốn sinh mấy đứa cũng được."
Tán gẫu đôi câu, cuối cùng cha Thẩm cũng không còn băn khoăn gì nữa.
"Tôn chủ có thể cam đoan con trai của ngài sẽ không bao giờ thay lòng đổi dạ không?"
"Tất nhiên, người họ Mặc bọn ta từ trước đến nay chỉ yêu một người, vĩnh viễn không quên."
"Được, tôi tin ngài."
Hai đại lão gia bàn chuyện chính là thoải mái như thế, không bao lâu đã thống nhất ý kiến. Ngược lại, bên phía phu nhân là mẹ Thẩm và mẹ Mặc lại không thoải mái như vậy. Với tự cách là một người mẹ, mẹ Thẩm có nhiều băn khoăn hơn, cũng suy nghĩ sâu xa hơn.
"Ta hy vọng Mặc công tử có thể buông tha Lạc Nhi."
"Cuộc đời của Mặc công tử có thể nói là không có điểm cuối, nhưng Lạc Nhi của ta chỉ có một đời ngắn ngủi. Mặc công tử sẽ gặp rất nhiều người, trái lại số người mà Lạc Nhi nhà ta có thể gặp không có bao nhiêu."
"Tương lai của Mặc công tử sẽ gặp được một người nào đó mới mẻ rồi bỏ rơi Lạc Nhi nhà ta, lúc đó ta thật sự không biết đứa con này sẽ sống thế nào."
"Vì sao Thẩm phu nhân lại nghĩ vậy?" Mẹ Mặc nhẹ giọng nói, "Bảo bối nhà ta cũng không phải người như thế."
Dù cho mẹ Mặc có dùng hết mọi cách, miệng khô lưỡi đắng thì cuối cùng mẹ Thẩm vẫn không đồng ý. Bà có suy nghĩ của bà, đối với đoạn tình cảm này, thật sự không thể nào chấp nhận.