Bản thân cô vốn là một thiên kim tiểu thư, vậy nên cứ sống thong dong, chỉ cần cô không đụng chạm vào Diệp Cẩn, Diệp Bội có thể cô sẽ sống bình an đến hết cuộc đời. Nhưng năm đó vì say mê Diệp Cẩn mà cô nhưu một con thiêu thân lao vào biển lửa. Cô bị Diệp Cẩn trở mặt phản bội, đem tình yêu bao nhiêu năm của cô băm thành trăm mảnh. Cô biết sau khi bị Diệp Cẩn đưa vào bệnh viện tâm thần thì cô cũng tự tử ngay sau khi biết tin người chú luôn cưng chiều mình Trang Nghiêm bị xử án tử hình.
Điều khiến cô giật mình chính là điều khiến cô nuối tiếc trước khi chết không phải là cướp được Diệp Cẩn mà là đã làm liên lụy đến Trang Nghiêm, người mà luôn cưng chiều cô, luôn luôn gánh hết tất cả mọi trách nhiệm để làm vui lòng cô.
Kiếp này may mắn được trọng sinh, sau khi trải qua nhiều biến cô của kiếp trước, cô cảm nhận được đồ là của cô mãi mãi sẽ là của cô, cô sẽ trân trọng bản thân mình nhiều hơn. Đời trước cô mù quáng bao nhiêu, đời này cô sẽ cố gắng bấy nhiêu để làm lại từ đầu. Cô không tin, với nhan sắc của cô, cô không thể tìm được người đàn ông tốt hơn Diệp Cẩn. Không những thế, cô tin với sự cưng chiều của Trang Nghiêm, chú sẽ không cho mình chịu uất ức dù là một chút. Nhưng càng ngày cô càng nhận ra, tình cảm của mình và người chú Trang Nghiêm kia không dừng lại ở mức tình cảm chú cháu thì phải?
Bình luận truyện