Ghi chép sử sách chính là một công việc vô cùng vất vả. Lương lộc hèn mọn, người không ai thương, lại còn phải chú ý tới sắc mặt của mấy vị quan đại thần. Ôi ôi, một công việc lưu danh sử sách, đáng để mọi người phải tấm tắc khen ngợi và thán phục, vậy mà số phận chèn ép, thật sự là vô cùng khổ sở! Tư Mã Tiếu vụng trộm thở dài, lại có chút oán trách trời cao không thấu lòng người. Cả Tổ tông dòng họ nhà nàng đều là sử quan, không có ý niệm nào khác. Họ không biết dối, đương nhiên nàng cũng sẽ không thể học cách đi nói dối người khác. Nhưng nàng chỉ là một sử quan nhỏ bé mà thôi, phải làm sao để sống được dưới những ánh mắt sát khí của người ta?
Là một sử quan, cho nên nàng ghi chép rất trung thực. Văn Nhân Phi hắn cùng Thái Hậu dây dưa không rõ, nàng cũng ghi chép rất tỉ mỉ, thậm chí còn miêu tả cả những lời rên rỉ yêu kiều của Thái Hậu nương nương, hơn nữa còn vô cùng có nghĩa khí bịa đặt thêm những lời đường mật. Khụ, chỉ là phóng đại thêm một chút chút thôi! Nói gì thì nói, nàng vẫn rất thông minh đó! Hí hú, lừa được hoàng đế mấy bộ trang sức quý giá, vậy là sắp có thể gả đi rồi! Nhưng mà đáng tiếc, vòng xoáy của triều đình đã cuốn nàng vào nơi nàng không thuộc về.
Bình luận truyện