*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trần Bán Bạch thực tự nhiên mời Triệu Nghệ cùng lên lầu.
Lầu hai có bốn phòng, ba diễn viên đều ở chung một tầng này, Trần Bán Bạch ở phòng cuối cùng. Trao đổi với nhau số phòng xong, Trần Bán Bạch nói với Triệu Nghệ: "Hai mươi phút nữa cậu lại đây, bây giờ tôi cần tắm rửa trước đã."
Trần Bán Bạch đột nhiên nói thích mùi hương trên quần áo của cậu, còn ân cần gắp thức ăn múc canh cho cậu, giờ lại nói chờ hắn tắm rửa xong lại qua... Triệu Nghệ bỗng nhiên cảm thấy cả người không ổn, suy nghĩ đến những điều không tốt.
Trần Bán Bạch là đang ám chỉ cậu cùng hắn... sao?
Triệu Nghệ nhìn Trần Bán Bạch, cuối cùng cứng đờ gật đầu: "Dạ được."
Thấy đã ổn, Trần Bán Bạch đóng cửa lại, xoay người đánh giá căn phòng mình ở.
Tuy nói một tầng có bốn phòng ngủ, nhưng đây là một biệt thự rộng lớn, một căn phòng ngủ so với bình thường lớn hơn rất nhiều. Trang trí cũng theo phong cách Baroque, không phải, là phiên bản lậu nhái theo phong cách Baroque mới đúng.
Trần nhà là những bức tranh sơn dầu, sàn nhà là thảm hoa văn có họa tiết li ti, dày đặc như vảy rắn. Chưa nói đến tính thẩm mỹ, chỉ cần nhìn sơ qua cũng khiến tinh thần người khác bị ô nhiễm.
Ngay cả bàn trang điểm trong góc phòng cũng rất kỳ quặc. Trước gương là hai giá nến đặt ở hai bên trái phải, mỗi giá nến có bảy ngọn nến, giữa hai giá nến là một lư hương độc lạ. Giá gương là một bức tượng điêu khắc hình đầu người... Lại khiến người khác bị ô nhiễm tinh thần.
[ Người xem trong phòng phát sóng: 40 ]
[ "Nghe nói phòng này đang trở lạnh, phải nhanh chóng đến xem!"
"Căn phòng này nhìn vào quả thực dọa người, sợ hãi rúc vào ổ chăn, nhưng cũng quá kích thích phải nhìn tiếp!!!
"Có gì mà kích thích, các phó bản cấp thấp đều giống nhau, chỉ là rất dọa người mà thôi."
"Lầu trên vậy khinh thường phó bản cấp thấp như thế thì sao không trực tiếp đi xem phát sóng của người chơi khác đi?"
"Không thấy không đi được nha, tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi. Hơn nữa, tuy rằng kịch bản là cấp thấp nhưng xem chủ phòng cùng những người chơi mới khác bị dọa tè ra quần kia quả thật không uổng phí."
"Ha hả, xem tiêu dùng của người này thì làm sao đủ tiền mà xem phòng phát sóng của chủ phòng nổi tiếng khác được"
"Đừng làm ồn nữa, chủ phòng vào phòng tắm rồi, phòng tắm hẳn sẽ phát sinh tình huống đó"
...
"A a a a a cái màn hình này, kéo xuống một chút nữa một chút nữa đi, vì sao chỉ có từ bả vai trở lên, cái nền tảng rác rưởi này!"
"Hầu kết kìa aaaaaa (a ta đã chết)"
"Kéo xuống một chút +1, nước miếng của ta chảy đầy ra rồi..."
"Mấy người im miệng đi, im lặng mà xem được không?" ]
Đứng dưới vòi hoa sen, gội đầu xong, Trần Bán Bạch nhắm mắt lại, ngửa đầu lau mặt. Nước ấm làm lỗ chân lông nở ra, xoa dịu từng tế bào trên cơ thể giúp hắn thả lỏng đầy sảng khoái.
Nhưng giây tiếp theo, một luồng hơi nóng xối thẳng trên đầu hắn, cảm xúc dính nhớp khiến cả người khó chịu. Trần Bán Bạch lùi lại vài bước, híp mắt nhìn máu loãng chảy đầy dưới đất.
Đây vốn là một phòng tắm sạch sẽ, không biết từ khi nào lại mọc đầy rêu xanh, vòi hoa sen mới tinh lại trở thành một cái vòi cũ kĩ dơ bẩn. Toàn bộ phòng tắm tràn ngập một sự ẩm ướt lạnh lẽo.
Máu loãng vẫn không ngừng chảy ra, hắn lùi sang một bên, nhưng máu như có linh hồn, hắn đi đến đâu liền theo đến đó. Máu ấm nóng, sền sệt giống một con rắn âm thầm theo sát hắn.
Trần Bán Bạch hầu như lúc nào cũng gan dạ, nhưng hiện tại thì không.
Đối diện với hiện tượng quỷ dị này, hắn vẫn không khỏi kinh ngạc, khẩn trương đến mức không nói nên lời.
Hắn lùi đến trước bồn rửa mặt, thân thể cứng nhắc, đầu óc cố gắng tập trung mọi tinh lực, mong muốn nhanh chóng chuyển động.
Hắn nhìn chằm chằm vào vòi hoa sen, nín thở chờ đợi một điều gì đó khủng bố xuất hiện, thế nhưng máu từ vòi hoa sen lại chậm rãi biến mất, dòng nước lại quay trở về ban đầu, rêu xanh cùng vết bẩn nối theo máu cũng biến mất sạch sẽ.
Máu trên người hắn cũng biến thành những bọt nước bình thường.
Trần Bán Bạch vừa thở phào nhẹ nhõm thì một bàn tay lạnh lẽo vươn ra vỗ lên vai hắn. Hắn theo bản năng quay đầu lại, đối diện với hắn là một gương mặt xám xịt tử khí, trên lớp da lỗ chỗ những lỗ thịt đen sâu hoắm đã thối rữa.
Cảnh tượng này trong phim điện ảnh không có gì lạ, nhưng đây là đối diện trực tiếp, quả thực khiến cho trái tim trong lồng ngực sợ tới mức vọt ra ngoài.
Gương mặt quỷ tiến tới mình ngày càng gần, như sắp lao ra khỏi gương, Trần Bán Bạch không chút do dự nâng tay đập vỡ gương. Thế nhưng tay hắn chỉ còn cách mặt gương vài centimet, hiện tượng quái dị liền như thủy triều rút xuống, hắn vội vàng dừng tay... Nếu tiếp tục đập nát mặt gương, tay hấn sẽ bị thương.
Gương khôi phục dáng vẻ bình thường, phản chiếu hình ảnh Trần Bán Bạch đứng đó với gương mặt lạnh lùng có chút tái nhợt, như thể những chuyện vừa rồi không hề xảy ra.
Trần Bán Bạch đứng im bất động trong chốc lát, xác định không còn điều gì dị thường xảy ra hắn mới chậm rãi di chuyển, nhanh chóng lấy khăn tắm lau khô người.
[ "Không phải chứ, nhanh như vậy sao?"
"Không có hét chói tai, quá kém rồi!"
"Đại gia lầu trên đừng nóng vội, những màn này chỉ là khai vị mà thôi, ta từ phòng phát sóng khác qua đây, chủ phòng vừa gặp sự kiện dị thường liền chết rất thảm rồi." ]
Nhân vật này tới biệt thự căn bản không mang theo hành lý, may mà trong phòng có áo tắm dài, thậm chí còn có một giá quần áo chưa cắt nhãn dán. Hắn xem những nhãn hiệu trên quần áo thì phát hiện đều là những nhãn hàng xa xỉ.
Trần Bán Bạch chọn một bộ, ngay lúc cởi bỏ áo tắm chuẩn bị thay quần áo thì nghe thấy tiếng đập cửa. Hắn bước đến cửa, mở cửa ra. Quả nhiên là Triệu Nghệ.
Triệu Nghệ hẳn cũng vừa tắm xong, đã thay đổi quần áo, trên mặt mang theo hơi nước mờ mịt, làn da trắng nõn nổi một tầng đỏ ửng.
Trần Bán Bạch muốn Triệu Nghệ chờ ở ngoài cửa một chút, thế nhưng như thế lại hơi bất lịch sự vì vậy lại mời cậu vào, mắt hắn nhìn qua phòng tắm phía xa và từ bỏ suy nghĩ sẽ thay quần áo.
Hắn mời Triệu Nghệ ngồi ở ghế sô pha duy nhất trong phòng, còn mình thì tùy ý ngồi trên giường.
Trần Bán Bạch vắt chéo chân, dưới áo tắm dài lấp ló cẳng chân thon dài trắng nõn, Triệu Nghệ nhìn thoáng qua liền đỏ mặt, dời tầm mắt, lắp bắp nói: "Anh, anh Trần tìm tôi, có chuyện gì sao?"
Trần Bán Bạch nói: "Tôi không mang theo điện thoại di động, có thể mượn của cậu không? Tôi nhớ cậu và tôi đều dùng cùng một loại."
Triệu Nghệ không nghĩ tới Trần Bán Bạch muốn nói điều này, hơi chậm chạp đáp: "... Dạ được."
Triệu Nghệ đợi thêm chốc lát, không chờ đến lúc Trần Bán Bạch mở miệng liền nhanh chóng nói: "Anh Trần, nếu không còn việc gì thì tôi..."
"Chờ một chút." Trần Bán Bạch gọi cậu lại, biểu tình khẩn trương nói: "Cậu cảm thấy ngôi nhà này được trang hoàng như thế nào?"
Triệu Nghệ hình như có chút khó xử nói: "Cũng được ạ."
"Tôi lại cảm thấy không tốt. Nhà sản xuất Từ có khả năng bị công ty nội thất lừa." Trần Bán Bạch chỉ tay vào sàn nhà nói: "Đây là kiểu trang trí quái đản gì vậy?"
Triệu Nghệ thực khó xử, muốn đồng tình nhưng không dám làm gì.
Trần Bán Bạch cũng không để ý đến thái độ đến của cậu, tiếp tục hỏi: "Cậu cũng ở phòng như thế này à?"
Triệu Nghệ gật đầu: "Đúng vậy, không sai biệt lắm."
"Tôi còn nghĩ hay là chúng ta đổi phòng đi, nhưng nếu giống nhau thì thôi vậy." Trần Bán Bạch nghĩ rồi nói: "Đêm nay không bằng cậu ở lại đây ngủ cùng tôi..."
Trần Bán Bạch nhỏ giọng oán giận: "Cái kiểu trang trí này quả thực xấu đến mức khiến tôi không chấp nhận nổi..."
[ Người xem trong phòng phát sóng: 40 ]
[ "Không phải đâu nhỉ, chủ phòng cho rằng mình gặp ảo giác à? Rốt cuộc hắn tính tự giác của người chơi game kinh dị hay không?"
"Hắn không có đâu, vừa rồi hắn còn ăn uống vui vẻ mà, như thể đến đây để thư giãn nghỉ dưỡng vậy."
"Không chỉ như thế, hắn còn lừa NPC người ta lên giường kìa."
"Nghe nói đây là trận đầu tiên của người chơi mới này? Nếu vậy thì chủ phòng này hẳn có át chủ bài gì rồi, khó nói lắm."
"Cũng chỉ là chó táp phải ruồi, một bình hoa di động như hắn dù có át chủ bài cũng vô dụng, ta chờ hắn tìm đường chết rồi xem phòng phát sóng khác."
"Người chơi mới có át chủ bài khó mà nói +1, ta cảm thấy hắn có thể sống sót."
"Đã tranh luận như vậy không bằng cá cược đi, tới tới tới, đánh cược chút cho vui vẻ nào, ta cược một đồng."
"Người chơi mới có gì mà cần cá cược... Ta cược hai đồng." ]
Trần Bán Bạch không chú ý đến tình huống trong phòng phát sóng, hắn chuyên tâm chờ đợi câu trả lời của Triệu Nghệ.
Triệu Nghệ chú ý đến sự khẩn trương của Trần Bán Bạch, nội tâm giãy giụa, cậu không rõ ý đồ của Trần Bán Bạch là gì, có phải thực sự là muốn quan hệ đơn giản hay là...
Triệu Nghệ thử cự tuyệt nói: "Anh Trần, khi ngủ tôi không ngoan lắm, sẽ làm phiền anh đó."
Trần Bán Bạch lắc đầu: "Không sao! Khi tôi ngủ tôi sẽ không chú ý đến điều gì đâu!"
"Tôi..."
Triệu Nghệ muốn nói thêm điều gì đó lại bị Trần Bán Bạch đánh gãy ngay: "Tôi nói vậy mà cậu vẫn không chịu à?"
Triệu Nghệ nhìn đến bàn tay siết chặt đến trắng bệch của Trần Bán Bạch, hơi dừng lại một chút, nhỏ giọng nói: "Tôi, tôi biết rồi."
Triệu Nghệ về phòng đổi áo ngủ và lấy đồ sạc, giữa đường gặp ba người nhà sản xuất Từ, cậu cúi đầu chào hỏi một tiếng rồi liền vội vàng vào phòng của Trần Bán Bạch.
Nhà sản xuất Từ phức tạp nhìn Trần Bán Bạch khi hắn đóng cửa phòng, lắc lắc đầu, quay sang hai người con lại nói: "Chú ý động tĩnh trong phòng 'Trần Kinh Tế' một chút, đêm nay hắn chắc chắn sẽ xảy ra chuyện."
Trong phó bản không có NPC nào là người sống thực sự, thế nhưng gã đã chơi qua hai màn đều có NPC là người sống. Một là NPC có vấn đề, hai là bọn họ hi sinh để tăng cấp sức mạnh cho quỷ.
Tóm lại, dựa vào kinh nghiệm của mình, gã biết thanh niên kia là NPC, không thể quá thân cận, nếu không sẽ có tới 80% khả năng là kích hoạt điều kiện tử vong.
Trần Bán Bạch lại thật sự vừa vào đã muốn ngủ với NPC, nên nói là hắn gan dạ hay là ngu ngốc đây?
Nhà sản xuất Từ lại dặn dò thêm lần nữa: "Hãy nhớ kĩ động tác nhanh lẹ, tại nơi này lưu tâm một chút, nếu cậu ta bị tập kích nhất định sẽ để lại manh mối. Và chớ lo, là phó bản cấp thấp thì quỷ quái đều giống nhau, cả đêm chỉ tấn công một mục tiêu, nếu cậu ta gặp chuyện, chúng ta sẽ an toàn."
Biên kịch Lý cùng đạo diễn Lưu đối với vấn đề này đều rất tin tưởng nhà sản xuất Từ, nghe xong liên tục gật đầu, đảm bảo mình đã nhớ kỹ.
Mỗi người đều lục tục về phòng mình vì vậy không ai chú ý đến trên hành lang bỗng nhiên một màn sương đỏ thẫm như máu bao trùm khắp hành lang, len lỏi vào từng kẽ hở trên tường, trên cửa mò mẫm vào trong phòng ngủ.
Lúc đó, mọi người trong phòng đều mơ màng ngủ thiếp đi.