Editor: Kẹo Mặn Chát
71.
Khi đang ngẩn người.
Tôi bỗng thấy hơi mệt.
Tôi và Tạ Vân Ý về nhà, anh ấy nắm tay tôi, thật ấm áp.
Nhưng lúc bước xuống xe tôi lại trở về bệnh viện.
Anh ấy buông tay tôi ra và đặt tôi lên giường.
Ánh mắt lạnh nhạt thờ ơ, anh ấy vẫn không thích tôi.
72.
Cơm hộp trong bệnh viện rất khó ăn, hại tôi cũng không muốn ăn gì nữa.
Dạ dày trống rỗng, đau như dao cắt.
Tạ Vân Ý lại mất tích.
Tiểu Trần nói rằng trạng thái gần đây của anh ấy rất kém, bảo tôi nên thông cảm một chút.
Lúc nhàm chán tôi lại đi tìm vòng bạn bè của Hạ Niệm Tùy, động thái mới nhất của anh ta là một tấm ảnh.
Trên bàn tay trắng nõn mảnh khảnh không có một vết sẹo, cực kỳ xinh đẹp, ngón áp út đeo một chiếc nhẫn.
Ống kính dường như cố ý, làm nổi bật các chữ cái khắc trên đó trông vô cùng rõ ràng.
- xyy.
*Tạ Vân Ý 谢云意 /xiè yún yì/
Tôi ôm điện thoại, chớp mắt nhìn, mùa đông không mở cửa sổ, nhưng tôi lại khăng khăng cho rằng bên ngoài nhất định đang nổi gió lớn.
Bằng không làm sao mắt tôi có thể đột nhiên chua xót đến thế này?
Thực ra không có tôi cũng rất tốt.
Hạ Niệm Tùy tốt biết bao.
Sạch sẽ, rất thích hợp với Tạ Vân Ý.
Hai người sạch sẽ ở cùng một chỗ mới xứng đôi.
Tôi sờ sờ cái bụng càng lúc càng tròn trịa, nhìn cành đại thụ khô quắt ngoài cửa sổ, càng nhìn càng suy sụp.
Tắt điện thoại đi, bức xạ không tốt cho bé cưng của tôi.
Hôm nay tôi lặng lẽ hỏi bác sĩ, ông ấy nói tôi rất tuyệt vời rất kiên cường, còn có thể sống thêm nửa năm nữa!
Nhưng Tạ Vân Ý, anh ấy sẽ yêu nửa năm cuối cùng của tôi chứ?
73.
Tạ Vân Ý vẫn không tới.
Bác sĩ tiêm thuốc giảm đau cho tôi, như vậy mới miễn cưỡng ngăn được cơn đau như dao cắt sau gáy.
Có lẽ là do thuốc giảm đau, trên người tôi trở nên lạnh lẽo, phảng phất có thể cảm thấy được chất lỏng buốt lạnh ấy chạy xuôi theo mạch máu, chậm rãi lan tới tận sâu trong dòng máu nóng hừng hực kia.
Tôi nằm trên giường bệnh ngủ cả buổi chiều, mơ mơ màng màng mơ thấy khoảng thời gian thật lâu trước đây.
Tại lễ hội âm nhạc của trường, đàn anh Tạ và anh trai trên danh nghĩa của tôi, mặc áo sơ mi trắng, diễn tấu piano bốn tay dưới cái nhìn chăm chú của toàn trường.
Tiếng nhạc phát ra mang theo âm hưởng như dòng suối chảy, tôi ngồi dưới sân khấu mờ tối, nhìn chằm chằm vào hai người sáng ngời rực rỡ trên đó, nỗi cay đắng trong lòng khó có thể nói thành lời.
Đối với Tạ Vân Ý mà nói.
Hạ Vị Nhiên chỉ là đàn em của anh, một bạn học nhỏ đáng thương có bóng ma tâm lý.
Anh ấy tràn đầy lòng thương cảm, dịu dàng săn sóc lại hiểu lòng người, không đành lòng nhìn một đứa trẻ đáng thương bị tất cả mọi người ném vào bóng tối quên lãng.
Mí mắt của tôi nặng trịch.
Là anh ấy đã cho tôi hy vọng.
Cũng làm cho tôi trở nên tham lam, tham vọng càng xa vời lưu luyến càng nhiều.
74.
Sáng nay Tạ Vân Ý đến thăm tôi, anh ấy mang cho tôi một chậu hoa.
Sơn trà trắng.
Anh ấy bảo tôi chú ý tớichậu hoa, đừng nuôi chết nó.
Lúc nói chuyện ánh mắt của Tạ Vân Ý vẫn không đặt trên người tôi.
Tôi nhỏ giọng đồng ý, không ồn ào cũng không làm loạn.
Thật mệt mỏi.
Chắc là Tạ Vân Ý cũng bị tôi ép đến mệt chết rồi đi.
......
Tôi nên để anh ấy đi rồi.
75.
Tôi nhớ lại một vài chuyện vụn vặt.
Thời điểm Hạ Niệm Tùy và Tạ Vân Ý ở bên nhau, tình cảm của hai người vẫn luôn rất rầm rộ oanh liệt.
Xuyên qua những bụi cây nhỏ vào ngày hè, cùng khóa một ổ khóa đồng tâm* trên đỉnh núi Bạch Khê.
*raw là 长守锁, tui sợt baidu thì ko có nghĩa, tui nghi tác giả sai chính tả vì cụm từ đồng âm có nghĩa là khóa trường mệnh, mà hai con ng iu nhau sao lại dùng KTM, nên tui đổi thành KĐT, nên có ai hiểu raw xem nó đúng ko thì nhắc tui nha.
Tôi đứng trong chỗ tối nhìn trộm, cực kỳ ngưỡng mộ.
Hạ Niệm Tùy tốt biết bao, trên tay anh ta cũng không có vết sẹo nào, được người nhà nâng niu trong lòng bàn tay từ nhỏ đến lớn, còn giống Omega hơn một người như tôi.
Tạ Vân Ý và anh ta là thanh mai trúc mã, dù cho tôi làm thế nào cũng không thể tới gần bọn họ.
Tôi ngắm nhìn chậu sơn trà trắng ở đầu giường, sao cánh hoa màu trắng lại lạnh như vậy.
Một cánh hai cánh... Hôm nay cây sơn trà trắng đã rụng ba cánh hoa.
Tôi đang lắng nghe.
Bây giời người hộ lý không còn giám sát tôi nữa, chỉ xuất hiện khi tôi cần.
Vì vậy tôi gọi cho hắn vào phòng.
"Giúp tôi mở cửa sổ một chút, cám ơn."
Hộ lý từ chối yêu cầu của tôi và trả lời, "Bên ngoài tuyết đang rơi, cẩn thận với gió lạnh."
Ồ, bên ngoài tuyết lại rơi rồi.
76.
Hôm nay tâm trạng tôi không ổn định, vẫn luôn khóc rồi cắn cổ tay mình.
Tạ Vân Ý Tạ Vân Ý Tạ Vân Ý.
Tại sao anh không nói anh yêu em.
Tôi đang buồn cho bản thân mình.
Bởi vì tôi đột nhiên phát hiện, tôi theo Tạ Vân Ý nhiều năm như vậy, thứ duy trì tình cảm của chúng tôi hình như chỉ có tình dục.
Tôi hèn hạ đến nhường nào.
Tôi quyến rũ Alpha của người khác.
Tôi không có liêm sỉ.
Tôi buồn ngủ quá.
77.
Hôm qua gây ra ầm ĩ quá kịch liệt, suýt chút nữa động thai khí.
Đau bụng. Tôi tự học thêu một con cừu nhỏ.
Con búp bê không dễ khâu vá, trên tay tôi đã bị đâm ra mấy vết thương.
Ngày hôm qua Tạ Vân Ý đến bệnh viện, vừa vặn nhìn thấy tôi đang khóc.
Có lẽ anh ấy đã uống rượu, mùi hương trên người nồng nặc gay mũi.
Khi anh ấy bước vào cửa, đôi mắt đỏ bừng, im lặng đi vào không nói một lời, sau đó khua tay đập bể đống đồ vật trên đầu giường tôi xuống đất.
Đồ đạc vỡ vụn vang lên những tiếng 'loảng xoảng', tôi phát điên gào thét kêu khóc.
"Rốt cuộc cậu muốn tôi thế nào đây?"
Anh ấy mất khống chế bóp cổ tôi trước mặt Tiểu Trần, dường như muốn bóp chết tôi.
Tôi đau quá, tôi đau quá... Tôi muốn Tạ Vân Ý hôn tôi, nhưng hiện tại anh ấy đang không vui, sẽ chỉ làm cho tôi càng thêm đau đớn.
Pheromone của anh ấy là hương trà chanh, trước kia ngửi thấy chỉ cảm giác nó không hề có tính công kích, nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy lạnh.
Trà chanh là nước đá, nó khiến tôi lạnh đến phát run.
Tạ Vân Ý nổi giận, "Tôi thật sự bị cậu ép đến điên rồi! Cậu nói tôi có thể làm gì? Cậu bảo tôi làm gì bây giờ?"
Tôi ôm bụng mình, chậm rãi lặng lẽ nhìn thẳng vào mắt anh ấy.
Tôi thì thầm trong tim mình rằng anh có thể từ bỏ em.
Em không ép anh nữa, anh đi tìm Hạ Niệm Tùy đi.
78.
Đau.
Đau đến bất tỉnh.
Đã tiêm thuốc giảm đau hai lần.
Tuyến thể bị băng gạc trắng quấn lấy, tôi có thể cảm nhận được nó đang thối rữa.
Trong cơn mê man, tôi lại nhìn thấy người bạn Alpha của tôi.
Cậu ấy nhìn tôi, vô cùng bi thương.
Không hiểu tại sao, tôi nhớ lại khoảng thời gian mình ở cùng Tạ Vân Ý sau khi Hạ Niệm Tùy ra nước ngoài.
Khi đó anh ấy vẫn luôn buồn bực không vui, thích gọi tôi là Tiểu Hạ.
Thỉnh thoảng sẽ nói với tôi, anh cậu khi còn bé như thế này như thế kia.
Anh ấy cứ gọi tôi là Tiểu Hạ.
Lúc anh ấy gọi Hạ Niệm Tùy, có phải cũng đã từng gọi Tiểu Hạ chứ.
79.
Tôi lấy một lá thư từ trong tủ ra, là lá thư hồi âm cố vấn tâm lý mà Tạ Vân Ý đã viết cho tôi hồi cấp ba.
Bạn học Tiểu Hạ thân mến:
Xin chào. Đừng luôn cảm thấy bản thân mình bẩn thỉu, cậu trông rất dễ thương, cậu không sai, đừng tự trách.
Cậu là Omega ngoan nhất hiểu chuyện nhất mà tôi từng gặp.
Ngôn từ bao giờ cũng cứng ngắc, tôi không có cách nào nói hết những đánh giá trong lòng mình cho cậu nghe, nhưng tôi tin rằng cậu sẽ bước tiếp ra ngoài!
Tôi rất vui khi được giúp cậu vấn đề này.
Đừng lo lắng tôi sẽ không nói cho người khác biết, lần sau khi cậu gửi thư thì hãy đặt nó vào trong hòm thư nhỏ ở cửa bên. Tôi đặc biệt làm nó cho cậu, đây là bí mật nhỏ giữa chúng ta, hãy nhớ giữ bí mật.
Hy vọng cậu luôn khỏe mạnh và thật vui vẻ.
- Đàn anh của cậu.
Tạ Vân Ý
80.
Tôi sắp chết rồi sao?
81.
Anh ấy đến ở cùng tôi.
Tuy rằng vẫn không cười, nhưng anh ấy ôm tôi, tôi dựa lưng vào trong ngực anh ấy, chỉ như vậy thôi tôi cũng rất thỏa mãn rồi.
"Nhiên Nhiên, cậu nghe lời có được không, vì sao luôn không nghe lời tôi..."
Quầng thâm dưới mắt anh ấy rất dày, tiếc là tôi không có đủ sức để đưa tay lên ôm lấy cổ anh ấy.
Tôi muốn để lại cho anh ấy một nụ hôn.
"Tạ Vân Ý..."
Tôi trằn trọc ngày ngày đêm đêm, suy nghĩ thật lâu đấu tranh thật lâu, cuối cùng quyết định rộng lượng một chút, không thể trước khi chết mà vẫn ích kỷ như vậy được.
Vì thế tôi cong khóe miệng để lộ một nụ cười, giả vờ vui vẻ hoạt bát vỗ vỗ vai anh ấy.
Cũng không tính là vỗ, có thể chỉ là một cái chạm.
"Tạ Vân Ý!"
Tôi nâng cao âm điệu.
Anh ấy nhìn tôi, đang chờ câu nói tiếp theo của tôi.
Được rồi, kỳ thực tôi vẫn chưa đủ bình thản khi nói ra những lời đó.
"...... Chờ khi em chết rồi, anh kết hôn với Hạ Niệm Tùy đi!"
Có vẻ hình như anh ấy vẫn không quá vui vẻ, đáng tiếc phản ứng của tôi càng ngày càng chậm chạp, giống như một con gấu chuẩn bị ngủ đông.
Vì sao Tạ Vân Ý lại không vui chứ?
Tôi đã tính đến chuyện buông tha anh ấy rồi mà.
Yên tâm đi, đàn anh Tạ, anh trai Tiểu Tạ của em!
Ngay cả khi anh không yêu em, em vẫn thích vẫn thích vẫn thích anh rất nhiều!
Chờ sau khi em đi, em tuyệt đối sẽ không xuất hiện trong giấc mơ dọa anh sợ hãi!
Em sẽ không bao giờ dùng cách tự sát để đòi anh đừng chia tay nữa!
82.
Gần đây Tạ Vân Ý đều đến ở cùng tôi mỗi ngày.
Bác sĩ nói tôi sắp đến ngày sinh rồi.
Hy vọng là một bé Alpha!
Phải giống Tạ Vân Ý, ngàn vạn lần đừng giống tôi!
Nhóc quỷ càn quấy, vào trong bụng của ba thật sự là ấm ức cho con.
Ba nhỏ của con là một kẻ khốn nạn.
Nhưng mà ba nhỏ rất yêu con.
83.
Lạnh quá.
Tôi đã mơ thấy rất nhiều chuyện cũ.
Hạ Niệm Tùy quyết định đi nước ngoài, trước khi đi thì đề nghị chia tay với Tạ Vân Ý.
"Anh Tạ, xin lỗi nha. Chúng ta phải đợi thêm một khoảng thời gian nữa, chờ tôi về nước, chúng ta lại tiếp tục."
Tạ Vân Ý nhìn qua rất buồn.
Tôi cũng rất buồn.
Phải mất rất nhiều công sức mới thi đậu vào cùng một trường đại học với Tạ Vân Ý.
Lúc ấy tôi cần phải làm phẫu thuật, ba hỏi tôi muốn làm Omega hay là Beta.
Tôi nói tôi muốn làm Omega.
- Nhưng tuyến thể của con bị tổn thương rất nặng, trước đó đã chữa trị nhiều lần, sau lần phẫu thuật này không thể đảm bảo tuyến thể của con sẽ không xảy ra chuyện nữa.
- Làm Beta tốt thế sao?
- Nhưng làm Beta thì không thể được người mình thích đánh dấu.
Cũng không thể đánh dấu người mình thích.
Cuối cùng ba cũng im lặng đồng ý.
Mẹ chắc hẳn sẽ cảm thấy mừng cho tôi.
Con trai của bà không phải rác rưởi.
Cậu ấy thi đậu một trường đại học rất tốt, mặc dù vẫn không thể so sánh với Hạ Niệm Tùy.
84.
Trong mấy năm ở cùng Tạ Vân Ý, tôi gần như nghĩ hết tất cả phương pháp có thể lấy lòng Tạ Vân Ý.
Khi Tạ Vân Ý nói thích hoa sơn trà trắng, tôi thấy thật may mắn.
May mà tôi đã không chọn làm Beta.
May mà pheromone của tôi là hương hoa sơn trà trắng.
Tôi cực kỳ muốn Tạ Vân Ý có thể thích tôi.
Những lá thư anh ấy từng viết cho tôi đều được tôi lưu trữ nguyên vẹn.
Sau khi bọn họ chia tay, tôi mới dám tiếp cận Tạ Vân Ý.
Anh ấy luôn coi tôi là đàn em, dường như trái tim anh ấy đều rơi ở chỗ Hạ Niệm Tùy, tôi không được chia một phần nào.
Thật lâu sau đó, thừa dịp say rượu, hai chúng tôi mơ mơ hồ hồ lăn lại cùng một chỗ.
Lúc đó tôi không ở trong kỳ phát tình, anh ấy cũng không đánh dấu tôi.
Tôi cẩn thận dè dặt ngồi ở bên giường, nhỏ giọng thăm dò với tấm lưng cong cong của anh, "Anh Tiểu Tạ ơi... Chúng ta có thể thử một chút không?"
Anh ấy cúi xuống, trên lưng có mấy vết cào đỏ trông thấy mà giật mình.
Ngày thường Tạ Vân Ý không hút thuốc, nhưng ngày đó lại phá lệ ngồi ở bên giường hút hai điếu thuốc.
Cuối cùng anh ấy quay đầu nhìn tôi, rất bình thản nói 'được'.
Thế giới của tôi lập tức trở nên bừng sáng.
Tôi bắt đầu học cách làm một Omega ưu tú.
85.
Lần đầu tiên Tạ Vân Ý nói lời chia tay với tôi là trong năm đầu tiên sau khi hẹn hò.
Tôi tìm thấy một bức ảnh chụp chung của anh ấy và Hạ Niệm Tùy từ một trong những cuốn sách của anh ấy.
Ghen tuông làm tôi phát điên.
Thừa dịp khi Tạ Vân Ý không ở nhà, tôi mang ra tất cả những thứ liên quan đến Hạ Niệm Tùy mà anh ấy giấu đi.
Tôi ngồi khoanh chân trong phòng khách, dùng bật lửa đốt cháy từng thứ một, từng tấm ảnh một.
Thời điểm Tạ Vân Ý trở về, tôi đang đốt bức ảnh cuối cùng của bọn họ. Đường nét khuôn mặt của hai người bị ngọn lửa nuốt chửng thành những cạnh màu cháy xém.
Anh ấy hoảng sợ đến mức tôi chưa bao giờ thấy biểu cảm vặn vẹo như thế trên khuôn mặt anh.
"Hạ Vị Nhiên, cậu điên rồi!"
Tôi quay đầu lại, nhếch môi với anh ấy, lộ ra một nụ cười sáng lạn, lắc lắc nửa tấm ảnh cuối cùng trong tay, rũ bỏ đống tro tàn dưới ánh mắt chăm chú của anh ấy.
Con dao gọt trái cây bị ném ở một bên, trên cánh tay tôi được khắc mấy chữ mơ hồ, dữ tợn đáng sợ.
- Đừng bỏ em lại.
86.
Người mẹ đã chết đang vẫy tay với tôi.
Bà ấy vẫn giống như trước đây dạy tôi làm bài tập về nhà, dịu dàng và nhã nhặn, nhưng thoáng cái đã trở nên u ám ảm đạm.
"Nhiên Nhiên... Con nhất định phải vượt qua Hạ Niệm Tùy."
"Đó là thứ thuộc về chúng ta, con phải học cách cướp lại."
Trong con hẻm bẩn thỉu loại người gì cũng có, xốc cái màn trúc rách nát đang che chắn chính là nhà của chúng tôi.
Ngày hôm đó có ba người đàn ông Alpha say rượu tiến vào.
Bọn họ cởi quần áo của mẹ tôi, sau đó kéo tôi qua.
Tuyến thể chưa phát triển đầy đủ của tôi đã bị cắn nát, mà mẹ tôi nằm trên mặt đất lạnh lẽo không ngừng run rẩy vì bị cưỡng chế đánh dấu.
Ngày hôm sau, mẹ tôi mặc váy trắng, cười với tôi như thường lệ, làm bữa sáng cho tôi trong nhà bếp.
Khoảng hơn tám giờ, bà ấy lau tay trên tạp dề rồi vỗ nhẹ lên vai tôi.
"Nhiên Nhiên..." Bà nói rất chậm, khóe miệng mang theo nụ cười, nhưng nhìn thế nào cũng thấy bi thương, "Mẹ tạo cơ hội cho con, con phải quý trọng nha."
Hiếm khi bà ấy đưa cho tôi một tờ 10 tệ, cho phép tôi đi mua đồ ăn vặt ở quầy hàng trên đầu đường.
Lúc tôi vô cùng phấn chấn trở về, băng gạc sau gáy đã sớm bị máu tươi thấm ướt, miệng vết thương bị xé rách đau như kim châm, nhưng tôi thật sự quá vui vẻ.
Một người đàn ông Beta ăn mặc trang trọng, yên lặng cúi đầu đứng ngoài cửa nhà tôi mãi cho đến khi tôi đến gần.
Tôi thấy mẹ tôi thả người buông thõng trên sợi dây thừng, khuôn mặt của bà tái mét, bà ấy sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Ba ôm tôi vào trong ngực, giọng nói khàn khàn, "... Là ba đã phụ lòng mẹ con."
"Còn có cả con."
87.
Tôi là một sinh viên tốt nghiệp chuyên ngành văn học, trước đó tôi cũng đã từng thử đăng bài viết của riêng mình lên mạng để bày tỏ tâm trạng của bản thân.
Sắp tới một cuốn sách sẽ được xuất bản, nhà xuất bản tới hỏi ý kiến tôi.
Cuốn sách có tên là《Chôn tôi với một nhánh sơn trà trắng》.
Rất hay.
Tôi dự định đưa cho Tạ Vân Ý phần mà nhà xuất bản để lại cho tôi.
88.
Vòng bạn bè của Hạ Niệm Tùy lại được cập nhật.
Lần này tôi lười đi nhìn xem kỹ.
Tôi rất mệt rất mệt rồi.
Đau đớn tràn ngập cuộc sống của tôi.
Tạ Vân Ý lại không đến thăm tôi.
Nhưng tôi đã không muốn ép buộc anh ấy nữa.
Anh ấy có con đường anh phải tiếp tục đi, và tôi có đường về của mình.
89.
Cây sơn trà trắng lại khô rồi.
Hộ lý nói nó đã chết cóng.
Lần này là tôi chủ động đề nghị bảo hắn giúp tôi mang nó ra và vứt đi.
Cậu bạn Alpha của tôi vẫn luôn ở lại với tôi.
Tôi không nhìn rõ mặt của cậu ấy, không sao cả, ít nhất mỗi ngày khi cậu ấy đến trong tay đều cầm một nhánh sơn trà trắng, lặng yên lắng nghe tôi lải nhải kể lại những câu chuyện xưa.
90.
Mùa đông trôi qua.
Mùa xuân lại đến.
91.
Tôi kể chuyện cho cậu bạn Alpha của tôi lần cuối.
Sau khi kể xong, tôi không còn lời gì để nói nữa.
Tôi nắm lấy vai cậu ấy, cố gắng kéo ra một nụ cười.
"Bạn của tôi, tạm biệt."
Sau này cũng không cần phải đến nữa.
92.
Ngủ sâu trong giấc mộng.
Vẫn còn đau.
Nhưng tôi nghe thấy có tiếng ai đó đang khóc.
Bàn tay lớn ấm áp của người nọ bao lấy bàn tay tôi, những giọt nước mắt lạnh lẽo rơi trên mu bàn tay tôi, nhưng tôi không muốn mở mắt để lau cho anh ta.
Anh ta là ai, tôi cũng không muốn biết.
Không cần thiết.
"Nhiên Nhiên... Anh phải làm thế nào mới có thể giữ em lại?"
93.
Trong thời gian yêu đương với Tạ Vân Ý, chúng tôi đã cãi nhau hàng chục lần lớn nhỏ.
Anh ấy luôn nghĩ tôi bị bệnh, anh ấy nói anh ấy sắp bị tôi ép đến phát điên rồi.
Tôi nói tôi chính là người điên, anh nhẫn tâm nhìn tôi đi chết là được.
"Rốt cuộc anh thích em hay là vì em hay là vì giống Hạ Niệm Tùy?"
Anh ấy không lên tiếng, nhìn tôi với ánh mắt vô cùng phức tạp.
Chuyện kết hôn là ba tôi ép anh ấy.
Tôi rất hạnh phúc vào ngày nhận giấy chứng nhận.
Tạ Vân Ý đứng ở bên cạnh tôi, biểu tình trên mặt không thể nói là vui vẻ hay là không vui.
Có lẽ là không vui.
Ai lại muốn kết hôn với một người mà mình không thích chứ?
94.
Tôi đi dạo một vòng qua quỷ môn quan, đứa con của chúng tôi cuối cùng cũng chào đời.
Thật không may, nó là một bé Omega với hương hoa sơn trà trắng.
Tạ Vân Ý sẽ không thích nó.
Haizz.
Tôi thở dài nói, tôi xin lỗi.
Tôi đây cả đời đã làm sai rất nhiều chuyện.
Khi còn bé không thể phát hiện ra manh mối, còn thật sự đi đến quầy hàng bán đồ ăn vặt.
Sau này lớn lên lại không biết xấu hổ mà làm với bạn trai của anh trai mình.
Không ai sẽ cảm thấy tôi xứng đáng được thông cảm.
95.
Chức năng của tuyến thể đã sớm suy kiệt hoàn toàn.
Tôi như một cây nến khô lặng lẽ chờ đợi những làn gió cuối cùng.
Nghe hộ lý nói, Tạ Vân Ý chưa từng xuất hiện trong bệnh viện, cũng chưa từng ôm con của chúng tôi.
Quả nhiên là không thích.
Tôi cho rằng yêu ai yêu cả đường đi lối về, nhưng cuối cùng chẳng qua chỉ là giận cá chém thớt.
96.
Cố gắng chống đỡ trong khoảng thời gian cuối cùng, tôi đan cho con một chiếc khăn màu xanh lá nhạt.
Ba bảo tôi không cần lo lắng.
Tôi cười nói, tôi đi tìm mẹ tôi.
Vành mắt của ông ấy hơi đỏ lên.
97.
Tạ Vân Ý đến vào ban đêm.
Anh ấy vẫn không nói gì như thường lệ, không nói một lời ôm tôi vào trong ngực.
Là ảo giác sao?
Tôi cảm giác anh ấy đang buồn.
Sao lại như vậy...
98.
Tôi cũng đan một cái khăn cho Tạ Vân Ý.
Tôi tháo nhẫn cưới, sau khi đeo nó trong một thời gian dài, trên đốt ngón tay đã lưu lại dấu vết rõ ràng.
Cái thứ nhỏ bé màu bạc đó bị tôi ném xuống bệ cửa sổ.
Kiếp sau, tôi muốn làm một cây sơn trà trắng.
Thật tốt biết bao khi được sinh trưởng trong đất.
Như vậy cũng sẽ không liên lụy Tạ Vân Ý phải nhẫn nhịn tôi lâu như thế này.
99.
Tôi nhờ hộ lý mở cửa sổ để thoáng gió, ánh nắng chiếu trên người tôi thật ấm áp.
Tôi mở một cái hộp nhỏ và lấy ra bức thư Tạ Vân Ý đã viết cho tôi ở bên trong.
Tôi đọc qua đọc lại nhiều lần rồi cười khúc khích với chúng.
Khi ban đêm sắp buông xuống, tôi bảo hộ lý bế đứa bé qua.
Thằng bé vừa gầy vừa nhỏ, nó còn chưa lớn.
Tôi hôn lên trán thằng bé.
Bé sơn trà trắng thân mến, ba sắp trở thành một cơn gió đi du lịch vòng quanh thế giới rồi.
Sau này khi con gặp chuyện, hãy ôm lấy cả bầu trời.
Ba yêu con.
Cũng yêu ba lớn của con.
100.
Tạ Vân Ý, em buông tha cho anh.