Nhiều người hỏi sao tôi cứ thích viết truyện lấy bối cảnh ở trời Tây xa xôi. Sài Gòn đầy nắng, nơi tôi được sinh ra, trải qua thời thơ ấu êm đềm và một tuổi trẻ sôi động. Vậy tại sao Sài Gòn lại không thể trở thành bối cảnh chính trong sách của tôi? Tôi cũng đã phân bua, những bối cảnh phương xa luôn có một sức hấp dẫn khó cưỡng lại, khiến mỗi lần bắt đầu một câu chuyện, tôi lại rơi ngay vào "vòng xoáy" của những vùng trời thơ mộng xa xôi nào đó.
Thế rồi một ngày mưa tầm tã, bầu trời Sài Gòn xám xịt sũng nước nhấn chìm những con đường đầy xe. Tôi đứng trên văn phòng một cao ốc giữa trung tâm thành phố, nhìn qua khung kính đang bị những hạt mưa quật thật mạnh. Tôi thấy lòng chùng xuống, xúc động sâu xa. Sài Gòn của tôi đang ở dưới kia, cùng với nhà thờ Đức Bà, bưu điện trung tâm, những tán cây xanh của công viên nhỏ chạy dọc theo một con đường dẫn đến Dinh Thống Nhất. Trong cơn mưa đầu mùa mạnh mẽ, Sài Gòn bình thản đón nhận, để rồi trời cũng rất nhanh tạnh, nắng cuối ngày ửng lên, tỏa ánh cam ấm áp. Sau cơn mưa, trời lại sáng. Sài Gòn lạc quan và mạnh mẽ biết bao.
Bình luận truyện