Giọng nói của người thanh niên kia vang khắp đại sảnh, có chút chói tai.
Người thanh niên đang nằm trên sô pha ngồi dậy, khuôn mặt lạnh lẽo tới gần Tô Hoài Dương nói: “Mày nghĩ rằng tạo thiếu mấy trăm triệu đấy à?”
Nghe vậy Tô Hoài Dương không khỏi nhướng mày: “Vậy anh muốn bao nhiêu?”
Người kia cười nhạo hai tiếng, sau đó lười nhác dựa vào sô pha, hai chân gác lên mặt bàn.
“Tao đổi ý rồi, giờ tao muốn cô ta quỳ xuống xin lỗi, sau đó liếm cho sạch!”
Nghe vậy khuôn mặt vẫn luôn hòa nhã của Tô Hoài Dương lập tức lạnh lẽo, anh lạnh giọng nói: “Anh muốn kiếm chuyện có phải không?”
Người kia nghe thấy thế cao ngạo hất hàm nói: “Đúng thể thì sao? Như thế nào? Không phục à? Hóa ra là không phục đúng không?”
Thanh niên nói xong giơ chân đang ở trên mặt bàn hướng về phía Tô Hoài Dương: “Vốn tạo chỉ muốn con ả kia liếm một cái, mày không phục, thì cả hai quỳ xuống liếm giày thật sạch cho tao!"
Những người ăn cơm xung quanh đều chú ý đến chuyện xảy ra ở đây, thấy cảnh tượng này có người còn châm chọc Tô Hoài Dương: “Mắt con! Mày có biết người ngồi trước mặt mày là ai hay không? Người này chính là công tử số một của Hạ Thành, cậu chủ Hồng Tín Bảo!”.
“Cậu chủ Tín Bảo cho mày liếm giày chính là phúc tám đời nhà mày rồi, mày còn dám không liếm?”
Nghe đến mấy lời nịnh bợ rõ ràng này, Tô Hoài Dương khinh thường cười, trên đời này lúc nào cũng có người muốn chết thì phải, thậm chí có người còn muốn ở trước mặt kẻ gian ác mà nịnh bợ.
Người thanh niên kia sau khi nghe mấy câu nịnh bợ thì nhìn thấy biểu cảm chế giễu trên mặt của Tô Hoài Dương, sau đó ném chai rượu trên bàn về phía anh.
Đồng thời mở miệng quát mắng: “Mày còn cười cái gì! Có biết tao là ai không? Con mẹ nó tạo là Hồng Tín Bảo”
Mọi người ở xung quanh đều nghĩ đầu của Tô Hoài Dương bị chai rượu ném bể rồi, thế nhưng lại nghe thấy âm thanh vang lên, nhìn lại mới thấy Hồng Tín Bảo đã bị tát bay ra mấy bước, ngã mạnh trên mặt đất.