Tô Hoài Dương cười nhạt một tiếng, nói: "Giang Minh Nguyên, không hiểu cũng đừng nói mò, vật này là thật sự".
Chiếc bình hoa này là do Trần Vũ biết rõ bản thân mình thích sưu tập đồ cổ đồ sứ, vì lấy lòng mình nên ông đặc biệt trục vớt hơn mười chiếc thuyền bị đắm của thời kì Minh Thanh trên biển, trong đó có một chiếc thu hoạch lớn trận phẩm đồ sứ đời nhà Thanh. Ở trong nhà kho riêng của Tô Hoài Dương, loại bình hoa này không có một ngàn cũng có đến tám trăm chiếc.
Lần lễ mừng thọ này của bà cụ, vì cho bà xã nở mày nở mặt, tạm thời lại để cho người đưa tới một chiếc, không thể tưởng được lại bị nói thành đồ giả, quả thật là tức cười.
Giang Minh Nguyên thấy Tô Hoài Dương phản bác mình, khinh thường nói: "Anh đã nói thật sự, vậy tôi đây hỏi anh một chút, anh lấy tiền ở đâu ra để mua được loại bảo vật vô giá này?".
Tô Hoài Dương nghĩ nghĩ, nhẹ giọng nói ra: "Đây là tôi mua ở phố đồ cổ" Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người nở nụ cười.
Người nào không biết phố đồ cổ, mười cái thì có chín cái đều là đồ giả. Nếu có đồ thật thì đã bị người mua đi, làm gì đợi đến phiên kẻ nghèo hèn như Tô Hoài Dương đến mua chứ?
Duy chỉ có người nhà họ Vương bó tay, bọn họ nhìn vị Long Chủ Tô Hoài Dương này, lại nhìn một chút vẻ mặt Giang Minh Nguyên đang tràn đầy khinh thường.
Sắc mặt của mỗi người đều vô cùng khác thường.
Ông cụ Vương càng là suy nghĩ, tên Giang Minh Nguyên này cũng quá tìm đường chết đi, lại dám bất kính với Long Chủ như thế, khẳng định là xong đời!
Lúc này, Giang Minh Nguyên khinh thường nói với Tô Hoài Dương: "Một người có thân phận nghèo hèn như anh sao? Khoác lác đều không cần bản thảo cũng diễn được, Anh cho rằng anh là ai thế? Còn có thể mua được rẻ à? Hôm nay, tôi thấy anh rõ ràng là muốn gây sự! Muốn cho nhà họ Giang chúng ta mất mặt!"
Dứt lời, anh ta tung bình hoa tráng men trên tay lên mấy lần rồi ném trực tiếp xuống đất, bình hoa kia rơi trên mặt đất, choang một tiếng, nó đã trở thành vô số mảnh vỡ.
Sau khi ném bình hoa tráng men vỡ vụn xong, vẻ mặt Giang Minh Nguyên còn xem thường bĩu môi: "Cái đồ chơi rác rưởi này, ném một cái thì con mẹ nó nát vụn luôn, giả đến không thể lại giả, đoán chừng giá trị cũng chỉ khoảng một triệu năm trăm nghìn đồng là cùng."
Tô Hoài Dương nhìn bình hoa tráng men vừa bị ném vỡ kia, anh lắc đầu, giọng nói lạnh lùng: "Chỉ có thể nói nhà họ Giang vô duyên với tài lộc trời ban"
Giang Minh Nguyên bĩu môi mắng: "Cái loại nghèo hèn ngu ngốc, mẹ kiếp còn đóng kịch nữa hả? Nếu cái loại đồ giả kia của anh mà là thật đấy, ông đây sẽ ăn sống toàn bộ mảnh vỡ kia con mẹ nó rồi!"