Lời của Dương Hải Hùng vừa dứt, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng vang lớn.
Cửa lớn biệt thự lại bị người trực tiếp dùng sức phá tung. Động tĩnh lớn như vậy, dọa đến hai vợ chồng Dương Hải Hùng, và cả Mã Đình Phúc ba người sắc mặt đại biển,
Cả ba người họ vô thức nhìn về phía cửa, chỉ thấy Tô Hoài Dương với vẻ mặt u ám sải chân bước vào
Dương Hải Hùng cau mày: “Cậu là ai? Sao lại dám tùy tiện xông vào biệt thự nhà họ Dương?”
Tô Hoài Dương lạnh lùng nói: “Tôi là người muốn lấy mạng của ông
Dương Hải Hùng khinh khỉnh nói: "Thật là mạnh miệng muốn lấy mạng Dương Hải Hùng tôi ư? Cậu coi mình là cái thá gì?"
Lúc này, Mã Đình Phúc vội vàng nói: "Hùng... Hùng tổng, đây chính là tên Tô Hoài Dương đó?” “Ồ? Tô Hoài Dương?" Dương Hải Hùng cười lạnh một tiếng: "Hóa ra cậu chính là cái tên bảo vệ nghèo đó, mẹ nó cậu chỉ là cái thứ rác rưởi hạ đẳng, tiện dân mà thôi, cũng dám rêu rao ở trước mặt Dương Hải Hùng tôi”
Đặng Lệ Hoa lúc này cũng mở miệng chửi rủa. “Tên họ kia, cậu đến đúng lúc lầm, đích thân đưa con gái cậu tới đây, để nó chôn cùng với con trai tôi, chúng tôi sẽ tha cho cái mạng chó này của cậu. Nếu không thì không chỉ có con gái cậu phải chết, ngay cả cậu và người vợ tiên nhân đó cũng phải chết"
Tô Hoài Dương hừ lạnh một tiếng: "Chỉ dựa vào cái con chó cái như bà, còn muốn giết tôi?"
Đặng Lệ Hoa ở Hạ Thành hống hách bao nhiều năm nay, có lúc nào bị người ta măng thành như vậy, bà ta lập tức tức giận chửi rủa: "Chồng à, tên khốn kiếp này dám mang em, anh cho người vào đây giết chết cậu ta đi, rồi băm thịt cậu ta ra cho chó ăn."
Dương Hải Hùng nói với vẻ mặt vô cùng u ám "Chàng trai trẻ, cậu có biết là ở khắp Hạ Thành này, Dương Hải Hùng tôi chính là trùm sao? Cho dù tôi muốn cậu chết lúc nửa đêm, có tên nào dám giữ cậu đến trời sáng?"
Khóe miệng Tô Hoài Dương hiện lên một nụ cười hung ác: “Tôi chính là thích cái bộ dạng mạnh miệng của các người trước khi chết
Nói xong, anh liền sải chân lao về phía trước, túm lấy cổ áo của Dương Hải Hùng, đột ngột xuất quyền, một cú đấm gãy xương sống mũi của ông ta. “A." Dương Hải Hùng đau đớn gần như muốn ngất đi, trên mặt chảy đầy máu, vẻ mặt dữ tợn quát lên: “Bảo vệ, bảo vệ.
Tô Hoài Dương cười lạnh nói: “Còn muốn tìm bảo vệ sao? Cái tên khốn nổi giáo cho giặc kia, nay đã sớm xuống địa ngục trước các người một bước rồi. Nói xong, anh nằm lấy cổ tay Dương Hải Hùng, chỉ cần hơi dùng sức thôi đã có thể vặn bàn tay phải của ông ta thành đồng thịt nát. Dương Hải Hùng đau đớn kêu lên ầm ĩ, Tô Hoài Dương không quan tâm tới ông ta nữa, mà nằm lấy bàn tay trái của ông ta, lại đột nhiên dùng sức vặn lại thành một đồng thịt nát.
Dương Hải Hùng nhìn thấy cánh tay của mình đã lộ ra vết nứt của khung xương, ông ta bị dọa đến cả người run lẩy bẩy, lúc này mới ý thức được Tô Hoài Dương có thể thực sự muốn giết mình, ông ta vội vàng run giọng cầu xin. "Cậu Dương, tất cả chuyện này đều là hiểu lầm, xin cậu hãy hạ thủ lưu tình. “Lưu tình?" Tô Hoài Dương cười lạnh nói: “Đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Nói xong, anh giơ chân lên dùng sức đá vào đầu gối bên chân phải của Dương Hải Hùng.
Rằng rác một tiếng.
Đầu gối bên chân phải của Dương Hải Hùng đã bị đứt gãy hoàn toàn, chỉ còn lại một lớp đã miễn cưỡng chống đỡ Tử chi Dương Hải Hùng bị đánh gãy thảm kêu không ngừng, Tô Hoài Dương lại không cho ông ta cơ hội hít thở, mà trực tiếp phế bỏ đội chân bên trái của ông ta. Sau đó, anh mới đã Dương Hải Hùng ngã năm xuống đất, giống như giảm một con chó chết, giảm lên trên mặt của ông ta cười hỏi: "Lúc nãy ông nói ông chính là trùm của Hạ Thành?” Dương Hải Hùng sợ hãi đến mức tè cả ra quần, từ dưới đáy quần chảy ra sàn một chất lỏng màu da cam.
Ông ta vô cùng kinh hãi van xin: “Cậu Dương... anh Dương, cầu xin anh Dương tha mạng. Tôi nhất thời hồ đồ, cầu xin cậu hãy tha cho mạng chó này của tôi, tôi không muốn chết" “Không muốn chết?" Tô Hoài Dương chế nhạo cười nói: “Yên tâm đi, ông không phải là thích làm hôn lễ sao? Tôi sẽ không để cho ông chết một mình đầu, đến lúc đó tôi sẽ để cho vợ ông đi cùng với ông, để hai người cùng làm đôi uyên ương đoản mệnh"
Nói xong, anh lại nhìn sang Mã Đình Phúc đang sắc mặt trắng bệch, liền cười lạnh nói: “Ô đúng rồi, còn có chủ nhiệm Phúc nữa, cũng không thể để anh ta làm cô hồn dạ quỷ được, hay là ba người cùng nhau đi đến đó chung sống với nhau nhé."
Đặng Lệ Hoa vừa nghe thấy lời nói này, đã sợ hãi đến cả người run lên, bà ta sải chân vừa định chạy ra ngoài, vừa chạy còn vừa lớn tiếng kêu lên: “Cứu mạng, giết người."
Thế nhưng bà ta còn chưa chạy được đến một mét Tôi Hoài Dương đã tóm lấy bà ta lại.
Đặng Lệ Hoa sợ hãi liều mạng giãy giụa, Tô Hoài Dương trực tiếp giảng một cú đấm mạnh vào phía lưng của bà ta, xương sống bà ta liền bị đánh gãy.
Một khi cột sống của con người bị đứt gãy, sự gần kết với dây thần kinh lập tức bị đứt đoạn, con người trực tiếp trở thành một bệnh nhân bản thân bất toại.
Tiếp theo đó, Tô Hoài Dương Đặng Lệ Hoa đến bên cạnh Dương Hải Hùng, cười lạnh nói: "Sao vậy? Bà không đành lòng để con trai bà ở một mình? Lẽ nào bà lại đành lòng để cho chồng mình chết một mình sao?"
Đặng Lệ Hoa cảm thấy cơ thể mình đã mất đi trị giác, sợ hải khóc òa "Đại ca, tôi sai rồi, tất cả chuyện này đều là chủ ý của chồng tôi. Cậu muốn giết thì giết ông ấy đi, hãy tha cho tôi một con đường
Dương Hải Hùng đùng đùng nổi giận, tức giận măng: Lệ Hoa, bà thật là độc ác, lúc này lại muốn đổ hết tội cho tôi. Đặng Lệ Hoa lớn tiếng chửi ầm lên: "Cái gì gọi là đổ hết cho ông, vốn dĩ đây chính là chủ ý của ông, tôi chỉ là người bị hai." “Bà nói nhảm." Dương Hải Hùng nghiến răng nghiến lợi muốn làm hôn lễ cho con trai là bà
Tô Hoài Dương nhìn thấy hai người họ cùng nhau đùn đẩy trách nhiệm, hừ lạnh một tiếng: những lời này cũng vô dụng, hôm nay các người đều phải Hai người họ nghe thấy lời này, biết rằng dù có đổ lỗi cho ai cũng không thể nào thoát chết được, lập tức trở nên suy sụp, tâm trạng mất kiểm soát khóc rống lên.
Tô Hoài Dương lúc này mới nhìn về phía Mã Đình Phúc, cười lạnh nói: “Chủ nhiệm Phúc, anh đừng sốt ruột, cũng sẽ tới lượt anh
Mã Đình Phúc bị dọa đến hai chân mềm nhũn, bụp một tiếng quỳ rạp xuống đất, khóc lóc van xin: “Anh Dương, tôi là bị ép buộc, cầu xin anh đừng so đo với tiểu nhân như tôi làm gì, hãy tha cho tôi một lần này đi, sau này tôi nhất sẽ quyết một lòng ngoan ngoãn làm chó của “Làm chó của tôi?" Tô Hoài Dương cười lạnh một tiếng: “Trong Long Môn của tôi có mười hai người người phụ trách, bảy mươi hai vị binh sĩ, và có cả một trăm lẻ tám người đại đệ tử khắp toàn cầu có hơn mấy trăm triệu người, người nào người nấy đều là nhân trung long phượng. Còn anh là cái thá gì? Còn muốn làm chó của
Cả người Dương Hải Hùng nhìn tới Tô Hoài Dương như bị sét đánh. "Cậu cậu nói cái gì? Long Long Môn? Cậu là Long chủ của tuyệt thế Long Môn?” Tô Hoài Dương nhưởng mày: “Sao nào? Ông còn nghe nói qua tuyệt thế Long Môn?”
Dương Hải Hùng run rẩy nói: "Nghe...nghe nói qua tuyệt thế Long Môn, tổ chức thân bị và lớn mạnh nhất thế giới, Long chủ của Long Môn được coi là người có thực lực mạnh nhất toàn thế giới, không ngờ cậu chính là Long chủ.
Tô Hoài Dương lộ vẻ kiêu ngạo nói: "Đúng vậy, tôi chính là Long chủ của Long Môn, Tô Hoài Dương.