Sau khi Tô Mẫn ăn xong quả anh đào trong tay, cô ấy cầm lấy bánh trứng mà Kỳ Chấn Đông đưa cho và nếm thử, sau đó nói: "Chà, món này cũng ngon. Mạn Lệ, đến đây ăn một cái bánh trứng đi, rồi chúng ta đi mua sắm".
“Ồ”, Từ Mạn Lễ miễn cưỡng từ bỏ quả anh đào mà lần đầu tiên cô ấy được ăn, cầm một chiếc bánh trứng lên từ từ ăn tiếp.
Tô Mẫn nhìn đống đồ ăn vặt và hoa quả nhiều đến hoa cả mắt, không khỏi cười vui vẻ, tinh nghịch hỏi: "Đông à, mấy thức quà này đầy đủ chủng loại như vậy, chắc cậu chuẩn bị không dễ chút nào".
"Đúng là không dễ để có mấy thứ này. Rất nhiều món không có ở chợ trung tâm, chúng do một người bạn mang đến cho tôi", Kỳ Chấn Đông đang vừa xử lý đến chiếc bánh trứng thứ ba, vừa thản nhiên đáp.
"Thật không? Người bạn đó của cậu sẽ mang tới thường xuyên hơn chứ?", Tô Mẫn hỏi, trong ánh mắt tràn đầy ý cười.
“Nếu cậu thích ăn thì tôi sẽ bảo người đó thường xuyên tới đây, người đó có nhiều những món này lắm”, Kỳ Chấn Đông tự nhiên đáp lại.
"Người bạn của cậu làm nghề gì?"
"Người đó à, chỉ là một người nhàn rỗi thích ăn quà vặt mà thôi".
Cảm thấy Kỳ Chấn Đông quan tâm đến mình như vậy, Tô Mẫn cảm thấy trong lòng rất ngọt ngào.
Nhờ đã ăn nhẹ bằng hoa quả và bánh ngọt, nên thời gian chuẩn bị bữa tối của ba người cũng trở nên thong dong hơn, nếu không thì giờ này họ đã bụng đói cồn cào hết cả rồi.
Sau khi ăn một ít bánh ngọt và hoa quả, Tô Mẫn cùng Từ Mạn Lệ đi đến phòng khách thì thầm thảo luận gì đó một lúc, khi thấy Kỳ Chấn Đông cũng đi theo để đem cất bánh ngọt và hoa quả còn lại vào trong tủ lạnh, Tô Mẫn mới ngưng nói, mỉm cười với anh.
Từ Mạn Lệ cũng không e thẹn gì, nói rất hào hứng: "Anh Đông, chúng ta nên chia nhau ra để đi mua đồ. Chị Mẫn và tôi sẽ đến cửa hàng bách hóa để mua nhu yếu phẩm hàng ngày, còn anh đi chợ nông sản để mua nguyên liệu nấu ăn. Anh biết phải mua củi, gạo, dầu, muối, nước sốt, trà, giấm như thế nào mà phải không? Anh chỉ cần mua đủ mọi thứ mà thôi. Bây giờ cũng hơi muộn rồi nên rau cải thì anh cứ tùy ý mua món nào mà anh thích là được".
"Sao? Nghe hai người nói cứ như ngay đêm nay định dọn tới sống ở đây luôn vậy?", Kỳ Chấn Đông nhìn bọn họ đầy ẩn ý.
“Không được sao?”, Từ Mạn Lệ cười hì hì, ngẩng đầu nhìn Kỳ Chấn Đông nói.
"Được chứ, căn nhà vừa lớn vừa tốt như vậy mà chỉ sống một mình tôi thì thật sự là xa hoa lãng phí, mà sự lãng phí cũng chính là tội ác. Vậy, bây giờ chúng ta bắt đầu chia nhau ra đi mua đồ nhỉ?", Kỳ Chấn Đông đưa ra quyết định dứt khoát, vì các cô gái đều đã chủ động tấn công, họ thường xuyên ám chỉ, chỉ có đầu heo thì mới không hiểu ý của họ.
"Sẽ mất một khoảng thời gian để chúng tôi đến cửa hàng bách hóa mua đồ dùng cần thiết hàng ngày rồi trở về. Nếu cậu về sớm thì cứ nấu cơm trước, không cần làm các món ăn đâu, chờ chúng tôi về sẽ làm cho", Tô Mẫn nói, kéo Từ Mạn Lệ đứng dậy, đeo túi lên rồi đi ra ngoài.
“Mẫn, đợi đã, mang theo chìa khóa và tiền nữa”, Kỳ Chấn Đông nhanh chóng tách chùm chìa khóa cửa phòng mà ông Vương để lại trên bàn trà thành hai bộ, đưa cho Tô Mẫn cùng với số tiền thuê nhà còn lại trên bàn trà.
Tô Mẫn có hơi lưỡng lự, nhưng vẫn cất chìa khóa và tiền vào túi, sau đó ba người xuống nhà rồi chia nhau ra làm việc. Sau khi nhìn thấy Tô Mẫn và Từ Mạn Lệ bắt được taxi, Kỳ Chấn Đông mới chạy xe máy đến chợ nông sản.
Lúc này đã gần tám giờ tối, các cửa hàng trong chợ nông sản đã đóng cửa gần hết. Kỳ Chấn Đồng mua gạo, dầu, muối, nước sốt và giấm cần thiết trong nhà bếp tại một cửa hàng ngũ cốc vẫn còn mở cửa. Sau đó anh đi một vòng quanh chợ lần nữa và mua bất cứ thứ gì mà anh thấy cần. Về phần nguyên liệu nấu ăn dùng cho bữa tối thì anh không nghĩ là cần mua, vì trong kho chứa của Lão Kỳ vẫn còn rất nhiều, ba người bọn họ tối nay cũng chẳng ăn được gì nhiều nổi nữa, cho nên chỉ cần mượn Lão Kỳ một ít là được.
Đóng gói hết những thứ đã mua rồi đặt lên xe máy, thấy thời gian vẫn chưa trôi qua bao lâu, Kỳ Chấn Đông trở về ký túc xá trước, chuẩn bị dọn hết đồ đạc cá nhân đến khu chung cư Xuân Hy.
Chỉ có Chung Phong ở trong ký túc xá. Anh chàng này trốn trong phòng và đang la hét chơi trò Street Fighter trên máy chơi game. Kỳ Chấn Đông nghe thì biết là anh ta đang chơi đến đoạn gay cấn nên cũng không muốn làm phiền đến anh ta. Anh lặng lẽ đi vào phòng, nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ đồ đạc cá nhân của mình, hoàn toàn đẩy vào không gian bên trong chiếc nhẫn.
Giường và đồ dùng cơ bản thì anh để lại, dù sao đây cũng là khu nhà tập thể nhân viên do công ty cấp, nếu dọn trống hoàn toàn thì phải đến phòng quản lý nhà để làm hồ sơ, sau đó cấp trên sẽ phân công người khác vào ở. Thật là bất tiện cho mọi người nếu anh dọn trống hết cả căn phòng như vậy. Để lại những thứ này cũng thuận tiện cho anh nếu muốn đến thăm bạn cùng phòng cũ.
Sau khi nhắn lại trên bảng cho bạn cùng phòng biết rằng mình đã thuê được phòng ở bên ngoài, đồ đạc riêng tư đều đã lấy đi, buổi tối không trở lại nữa, thì Kỳ Chấn Đông mới xuống lầu lấy xe máy rời đi. Đương nhiên sau khi biết chuyện này thì bạn cùng phòng Vương Cường của anh cực kỳ vui vẻ, từ nay anh ta có thể một mình độc chiếm căn phòng, không cần phải lo lắng việc chung đụng nữa.
Trở lại phòng 306, tòa nhà số 2 khu chung cư Xuân Hy, thấy Tô Mẫn và Từ Mạn Lệ vẫn chưa trở lại, Kỳ Chấn Đông nhanh chóng lấy nguyên liệu đã mua được và đồ dùng cá nhân từ không gian bên trong chiếc nhẫn ra và sắp xếp lại chúng. Anh cũng nhân tiện chọn ra một vài loại rau thịt theo mùa mà Lão Kỳ chất bên trong không gian của chiếc nhẫn, bày chúng lên bếp để sau này còn sử dụng.
Bày biện nguyên liệu và gia vị xong, Kỳ Chấn Đông vỗ trán lẩm bẩm một mình: "Đúng rồi, Tô Mẫn nói mình đi nấu cơm trước".
Anh có thể nấu cơm rất nhanh chóng vì nồi cơm điện có sẵn trong bếp, sau khi rửa sạch là có thể dùng được. Một lon gạo là đủ cho bữa tối của ba người, gạo được anh lấy ra, vo sạch, canh nước nấu đúng một lóng tay rồi cắm điện và bấm công tắc nấu.
Đúng lúc này, Kỳ Chấn Đông nghe thấy có người dùng chân đá vào cửa, vừa mở cửa liền nhìn thấy Tô Mẫn thở hổn hển đứng ở cửa, tay xách nách mang túi lớn túi nhỏ.
Kỳ Chấn Đông nhanh chóng cầm lấy túi trong tay Tô Mẫn rồi nói: "Hai người về rồi thì cứ gọi tôi một tiếng, tôi xuống dưới xách lên là được rồi".
“Tôi để ở đây nha, cậu mang vào đi”, Tô Mẫn không cùng Kỳ Chấn Đông nói chuyện lâu, vừa vào cửa bỏ túi đeo trên người xuống là đã xoay người đi xuống lầu.
Kỳ Chấn Đông vội vàng theo sau đi xuống lầu, Từ Mạn Lệ cùng một người đang xách đồ ra khỏi một chiếc xe, đủ mọi thứ túi lớn túi nhỏ.
Nhìn thấy Kỳ Chấn Đông đi xuống lầu, Từ Mạn Lệ cười rạng rỡ nhìn anh nói: "Anh Đông, anh và chị Mẫn có trách nhiệm xách hết đống này lên lầu đó".
"Không thành vấn đề, mấy cái thứ cồng kềnh này cứ để cho tôi".
Sau khi lên xuống mấy lần, cuối cùng bọn họ cũng khiêng hết được mọi thứ lên nhà, tài xế cũng thu tiền rồi rời đi. Nhìn hai cô gái ngồi ở trên sô pha thở hổn hển, Kỳ Chấn Đông vui vẻ nói: "Hai người cũng đã trở về ký túc xá dọn đồ đến phải không?"
“Anh đang muốn nói là anh cũng đã ghé về ký túc của mình dọn đồ đến hết rồi phải không?”, hai gò má nhỏ nhắn của Từ Mạn Lệ hồng hồng vì mệt, nghịch ngợm hỏi.
"Ha ha ha... ai cũng vậy thôi. Có vẻ như chúng ta đều cảm thấy mệt mỏi khi phải sống trong ký túc xá chen chúc. Mọi người đều đã muốn thoát khỏi biển khổ từ lâu rồi, hiểu mà hiểu mà", Kỳ Chấn Đông nói, anh đã bận rộn làm việc một hồi lâu mà cũng không cảm thấy mệt mỏi, chỉ cảm thấy vui sướng khi có thể thoát khỏi biển khổ.
"Hiểu thì tốt, được rồi, đừng cười nữa. Nghỉ ngơi một chút rồi bắt đầu làm việc thôi. Ôi, mùi cơm thơm quá, cơm chín rồi. Bây giờ tôi đi nấu ăn, mọi người dọn dẹp mấy thứ này nhé. Nhân tiện, phòng ngủ chính có giường lớn thì tôi để cho cậu ở đó Đông. Tôi sẽ ở phòng có bàn trang điểm”, Tô Mẫn nói rồi đứng dậy đi vào bếp.
-------------------