Bầu trời ngoài cửa sổ sát đất sáng sủa, ánh nắng có hơi chói mắt, rèm màu ngà được kéo lại, Lục Tễ Hành đi đến bên giường, cẩn thận kéo chăn bông mà Phương Nhiên Tri trùm kín đầu xuống, để lộ miệng mũi xinh đẹp của cậu.
Đuôi mắt hơi sưng, chóp mũi đỏ bừng, môi hơi phù, ai nhìn vào cũng nhận ra bộ dạng đáng thương như bị bắt nạt rất thảm.
Làn da mỏng mịn màng bị trầy xước, không còn cảm giác che chắn của chăn bông, Phương Nhiên Tri đang ngủ say bất an cau mày, vùi mặt vào gối giấu đi.
"Anh, đừng mà..." giọng nói yếu ớt khàn khàn, âm mũi khá nặng "Xin anh..."
Lục Tễ Hành cười yêu chiều, sờ đầu cậu nhẹ nhàng xoa "Không đụng em nữa, ngủ đi."
Đã gần mười một giờ trưa, Lục Tễ Hành vừa nãy ngủ được một lát, cơ thể và khí lực dồi dào nên không nghỉ ngơi nữa.
Máy tính để ở phòng khách, Lục Tễ Hành không đóng cửa phòng ngủ, ngồi đối diện với cửa vừa vặn nhìn thấy quả bóng cuộn tròn dưới chăn trên giường.
"Cốc cốc cốc..."
Sau tiếng gõ cửa nhẹ như ra hiệu, đợi một lúc thì cửa được mở ra.
Trương Trình cầm thẻ phòng mà tối qua Lục Tễ Hành đưa quét thẻ đi vào, trong tay cầm một túi hàng nói "Lục tổng, đây là quần áo chuẩn bị cho cậu Phương."
"Ừm." Lục Tễ Hành nói "Để bên cạnh tôi."
Trương Trình đi tới, lưng quay về hướng phòng ngủ, không hề tò mò.
Chiếc áo Hermès trơn có thể mặc không cần giặt giống hệt kiểu chiếc áo bị bẩn cũng như đã xé hôm qua, cả quần cũng vậy.
Còn thiếu một thứ, quần lót.
Lục Tễ Hành cũng không thích bảo người bên cạnh mua quần lót, anh liếc nhìn quần áo trong túi hàng, quay mặt đi rồi nói "Có tài liệu quan trọng thì gửi vào mail, không có thì tạm thời để đó, đợi tôi quay về rồi tính."
Buổi ghi hình cho tập thứ hai sẽ bắt đầu lúc 9 giờ sáng thứ Hai tuần sau, hôm nay là thứ Bảy, Lục Tễ Hành không có ý định thả người vào ngày mai.
Trương Trình gật đầu rồi ra ngoài.
Trên ban công treo đồ lót sạch sẽ, một lớn một nhỏ, Lục Tễ Hành liếc nhìn, nhớ tới Phương Nhiên Tri lúc này đang trần trụi, lúc di chuyển chỉ có vạt áo của anh che chắn.
Rất dễ lộ hàng.
Khí huyết Lục Tễ Hành dâng trào, lồng ngực phập phồng, anh ngừng suy nghĩ vẩn vơ, kế đó bị tiếng di động rung lên trong phòng ngủ chuyển sự chú ý.
Anh vội đứng dậy đi tới, sợ đánh thức Phương Nhiên Tri nên cầm di động sang một bên rồi nhấn nút trả lời.
"Nhiên Tri, cậu đi đâu vậy, tại sao trong số các khách mời chỉ có cậu vắng mặt, cả tôi cũng không biết cậu đang ở đâu, sao cậu ra ngoài mà không nói với tôi..."
"Tôi là Lục Tễ Hành."
"Nếu bị chụp hình...... sẽ rất nguy hiểm...... — anh nói anh là ai?" chất vấn lo lắng bị gián đoạn, dần trở thành nghi ngờ, Ngô Chí sửng sốt không tin được.
Giao dịch ngầm này không thể bị lộ, Phương Nhiên Tri sẽ giận, cũng không tốt cho công việc của cậu. Nhưng Ngô Chí là người trong công ty, cũng không cần tránh né, Lục Tễ Hành nhíu mày, không trả lời lần thứ hai.
"Tút tút —"
Ngô Chí cúp máy.
Nhìn màn hình bị cúp, Lục Tễ Hành thở phào nhẹ nhõm, không cần phải giải thích nữa.
"Rừ rừ —"
Di động lại rung lên.
Lục Tễ Hành "......"
Đầu dây bên kia nghe máy, Ngô Chí lặp lại, tự lừa mình nói "Nhiên Tri, cậu đi đâu, sao lại không nói với tôi, cậu biết vừa rồi ai dùng di động của cậu nói chuyện với tôi không? Là..."
"Lục Tễ Hành." Lục Tễ Hành nói.
Ngô Chí khó thở "Trời má..."
Cuộc gọi bị cúp lần thứ hai, không còn cuộc gọi nào nữa.
Lục Tễ Hành nhíu mày, tự hỏi Ngô Chí làm sao có thể dẫn dắt Phương Nhiên Tri mấy năm qua, chút sức chịu đựng chuyện này cũng không có, năng lực nghiệp vụ có ổn thật không?
Anh còn chưa nói gì cả.
Ngô Chí bị nghi ngờ về năng lực nghiệp vụ vừa có trong tay hai kịch bản mới giành được, sau khi chương trình giải trí này kết thúc, Phương Nhiên Tri có thể đi thử vai.
Ngô Chí ngơ ngác nhìn di động, ai nhận cuộc gọi vậy?
Lục Tễ Hành?
Lục tổng?
Nhưng...... tại sao di động của Phương Nhiên Tri lại nằm trong tay Lục Tễ Hành?! Tại sao Lục Tễ Hành lại ở cùng nghệ sĩ của mình?!
Hai người bình thường có qua lại gì sao?
Không đúng, lần trước trời mưa rất to, Ngô Chí định ở lại tiểu khu Tử Kinh thì giữa chừng bị "đuổi". Chiều hôm sau, Phương Nhiên Tri đến công ty không cho Ngô Chí đón, nói có người đưa đi.
Ai đưa đi?
Ngô Chí nhớ Phương Nhiên Tri và Lục Tễ Hành lần lượt vào công ty. Lục Tễ Hành bình thường không quan tâm nhiều đến công ty giải trí của nhà họ Lục, số lần thanh tra cũng rất ít.
Cho nên......
Da đầu Ngô Chí tê dại, siết chặt kịch bản trong tay thầm nghĩ, không phải chứ?
Trong phòng tổng thống, Lục Tễ Hành không quan tâm mấy suy đoán rối rắm của nhân viên, bật điện thoại chế độ im lặng rồi quay lại phòng khách tiếp tục xử lý email.
Năm giờ chiều, Phương Nhiên Tri bị cơn đau nhức đánh thức, cậu đưa mu bàn tay trái lên che mắt, cảm giác được đồng hồ ấm áp chạm vào mặt mình.
Lúc trời sáng, Lục Tễ Hành đè cổ tay đeo đồng hồ của cậu, kéo cậu lên đỉnh, đầu tiên từ phía trước, sau đó lật phía sau, khung cảnh tầng cao ngoài cửa sổ mơ hồ chuyển sang khung cảnh dưới lầu...... Phương Nhiên Tri khóc đến mất tiếng.
Lục Tễ Hành dùng tay còn lại xoa nhẹ mái tóc cậu, an ủi "Được rồi được rồi, đừng khóc."
Miệng thì dỗ ngọt, còn cơ thể thì ngược lại, Phương Nhiên Tri há miệng, cổ họng phát ra tiếng nức nở, một chữ cũng không trả lời được. Sau đó, Lục Tễ Hành sướng thỏa thích, dịu dàng thì thầm vào tai Phương Nhiên Tri những lời thân mật "Tri Tri, đêm đó nhìn em tắm qua màn hình, tôi không ngủ được, tắc nghẽn cả đêm."
Hóa ra cậu không phải là người duy nhất bị dục vọng khống chế, Phương Nhiên Tri mặt đỏ bừng, đầu óc nóng ran.
"Rất muốn gặp em." Lục Tễ Hành nóng bỏng hôn lên gáy cậu "Rất muốn ôm em."
Kế đó Phương Nhiên Tri không còn ý thức.
Người dưới chăn đột nhiên run rẩy, cuối cùng cũng tỉnh lại.
Cửa sổ sát đất vẫn đóng chặt, ánh sáng phòng ngủ mờ mịt, Phương Nhiên Tri ấn vào bụng dưới cảm thấy đau nhức.
Cậu mơ hồ ngồi dậy, nửa đêm thay một chiếc áo sơ mi mới, áo này vẫn quá rộng. Sau một hồi, Phương Nhiên Tri xỏ dép thử đứng dậy.
"Đi vệ sinh?" Lục Tễ Hành thấy chăn bông động đậy, biết cậu đã dậy bèn đi vào hỏi.
Phương Nhiên Tri ngồi ở mép giường ngẩng đầu, vết đỏ trên mặt đã mờ đi, nhưng đôi mắt vẫn ươn ướt, nét mặt ấm ức vô tội "Anh à, em muốn đi vệ sinh."
Lục Tễ Hành "Được."
Lúc đứng trước bồn cầu, Phương Nhiên Tri nỗ lực đi tè, mấy phút sau cậu mím môi nhìn Lục Tễ Hành theo sau "Anh à, em không tè được."
Mắt cậu đỏ hoe nói "Lại hỏng rồi."
"Không hỏng." Lục Tễ Hành thuần thục ôm cậu "Tôi giúp em, đừng sợ."
Tiếng nhỏ giọt dần vang lên, Phương Nhiên Tri tựa đầu vào ngực Lục Tễ Hành, hít sâu một hơi để thả lỏng, mái tóc mềm mại cọ cọ Lục Tễ Hành, giống như con thú nhỏ đầy lông đang làm nũng.
Lục Tễ Hành cúi xuống hôn đỉnh đầu của cậu.
Lúc cậu đang rửa mặt đánh răng thì cửa phòng khách bị gõ mấy tiếng, cửa phòng tắm đóng kín, có người vào cũng sẽ không nhìn thấy. Phương Nhiên Tri đang dùng khăn sạch lau mặt thì nghe thấy tiếng động, hỏi "Là trợ lý Trương à?"
"Ừm, tôi nghĩ em cũng sắp dậy nên bảo cậu ta đi mua đồ ăn." Lục Tễ Hành cài cúc cổ áo cho cậu "Tắm xong thì ra ăn cơm, tôi đi làm vài việc trước."
Phương Nhiên Tri gật đầu "Vâng."
Cậu không mặc quần lót, đùi được che bằng áo sơ mi đen lớn hơn hai cỡ nên không ai thấy. Phương Nhiên Tri còn chưa chỉnh đốn xong, Trương Trình đã ra ngoài, chẳng mấy chốc trong phòng chỉ còn lại cậu và Lục Tễ Hành.
Phương Nhiên Tri đi chân trần ra phòng khách, ngồi trên thảm trải gối mềm mại, dựa chân Lục Tễ Hành.
Có hơi khó chịu nhưng cũng không quá nặng.
"Anh à." Phương Nhiên Tri ngẩng mặt, cầu được khen "Hôm qua em làm tốt không? Anh thấy thoải mái không?"
Khóc không thành tiếng, lúc dậy còn dám hỏi, đúng là muốn khiêu khích. Lục Tễ Hành ngứa răng, đáng lẽ nên làm cậu từ hôn mê đến lúc tỉnh lại, có hơi buồn cười hỏi "Tri Tri, hôm qua tôi làm tốt không?"
Phương Nhiên Tri rụt cổ, cười nịnh nọt.
"Quản lý của em gọi điện tới, tôi nghe máy." Lục Tễ Hành tách đôi đũa tre dùng một lần đưa cho Phương Nhiên Tri.
"...... hả?" bàn tay cầm đũa lập tức siết chặt, nắm lấy ngón tay của Lục Tễ Hành, Phương Nhiên Tri khẩn trương "Vậy hai người nói gì? Anh Ngô không biết em và anh... sẽ không gây rắc rối gì cho anh chứ."
"Không nói gì hết." Lục Tễ Hành nhìn bàn tay bám trên đầu gối mình, đầu móng tay tròn trịa, lúc bị bắt nạt sẽ nắm chặt chăn bông, đường gân xanh nhạt sẽ nổi trên mu bàn tay "Lúc em về gặp cậu ta nói mấy câu cho qua chuyện là được rồi."
Không muốn để người khác biết thì không để người khác biết vậy, ít nhất người thuộc về anh. Che giấu cũng đã hai năm rưỡi, không vội gì lúc này, Lục Tễ Hành nheo mắt không nói thêm, thúc giục "Ăn đi, đừng để đói lả người."
Ăn xong, Phương Nhiên Tri xem điện thoại, trong lịch sử cuộc gọi có hai cuộc gọi mới nhất đều là của Ngô Chí.
Cuộc gọi đầu tiên năm giây, cuộc gọi thứ hai chỉ bốn giây, quả thật không nói gì cả.
Phương Nhiên Tri yên tâm thả lỏng hơn một chút, Lục Tễ Hành là người điều hành công ty, nếu vướng phải tin đồn bao nuôi ngôi sao mới nổi trong làng giải trí thì hình ảnh của anh sẽ trở nên xấu đi.
Phương Nhiên Tri mở khung tin nhắn với Ngô Chí, muốn giải thích nhưng bây giờ anh ấy không ở đây, nói càng nhiều có thể chuyện sẽ càng tệ hơn nên cậu dứt khoát bỏ qua.
Đợi về rồi nói vậy.
Cậu kéo rèm cửa sổ sát đất ra, bầu trời bên ngoài tối dần, Phương Nhiên Tri quyến rũ trước, sau đó lại bị đè đến không thể dậy nổi, một ngày cứ thế trôi qua, nhanh như một giấc mơ.
Ngày mai vẫn chưa có lịch trình ghi hình.
Lục Tễ Hành tắt màn hình máy tính, không còn bận gì nữa, Phương Nhiên Tri sợ hãi nhưng vẫn can đảm đi tới, khoe đôi chân dài thẳng tắp của mình, không cần ai cho phép đã ngồi lên đùi Lục Tễ Hành.
Lục Tễ Hành ôm eo cậu.
Phương Nhiên Tri nhỏ giọng gọi "Anh à..."
"Rừ rừ —"
"Rừ rừ —"
"Rừ rừ —"
"......"
Mấy tin nhắn wechat liên tiếp hiển thị, cho thấy đối phương đang vô cùng gấp gáp, âm thanh rung rung không ngừng.
Tần suất như vậy chắc không phải là Uông Thu Phàm, tấm lưng cứng ngắc của Phương Nhiên Tri thả lỏng, không để lộ nét mặt kỳ lạ ra ngoài "Anh à, em đi xem thử là ai."
Lục Tễ Hành đứng lên cùng cậu.
Tiểu Khải: [Anh Nhiên, anh Nhiên, anh có đó không? Có đó không anh ơi!]
Tiểu Khải: [Anh Nhiên cứu em với!]
Tiểu Khải: [Ai có thể nói em biết tại sao em lại gặp bạn trai cũ ở Panama không? Anh ta trừng mắt nhìn em kìa!]
Sau ba phút không thấy ai trả lời, Lục Khải dường như không đợi được nữa nên trực tiếp gọi điện.
Lục Tễ Hành tới chậm một bước nhìn thấy tên hiển thị, nhưng lại giả vờ không biết, đứng sau Phương Nhiên Tri hỏi "Điện thoại của ai?"
Ba năm trước, "đứa trẻ" mười sáu Lục Khải nổi loạn mở phòng khách sạn với người khác, Lục Tễ Hành chạy tới đẩy cửa vào, phát hiện còn một người khác hoảng loạn đang đứng trong phòng.
Vẻ mặt ngơ ngác không biết làm sao của Phương Nhiên Tri vẫn còn in sâu trong đầu Lục Tễ Hành, cậu bất an quay đầu nhìn về phía cửa, nhỏ giọng gọi "Ngài Lục."
"Là Tiểu Khải." Phương Nhiên Tri cho anh xem màn hình cuộc gọi tới.
Lục Tễ Hành không quan tâm, anh nắm cổ tay Phương Nhiên Tri, kéo cậu vào lòng "Em muốn nhận cuộc gọi không?"
Hơi thở uy hiếp truyền qua dái tai Phương Nhiên Tri, Lục Tễ Hành nói "Em dám nhận, tôi dám để nó nghe thấy."