Sảnh tiệc trang trí xa hoa, bên hai bức tường bày trí hoa hồng môn, hoa và lá thể hiện đỏ rực rỡ, xanh tươi thắm.
Hoa hồng môn mang nghĩa thịnh vượng, nhìn vị trí đặt chắc chắn có nghiên cứu kỹ càng, phải là người trong nghề mới hiểu được.
Trần sảnh rất cao, ánh đèn như thủy tinh chiếu xuống tấm thảm Isfahan trải ở giữa.
Sàn cẩm thạch vân vàng của Ý, đèn chùm Swarovski... không gian rộng lớn nhưng không hề trống trải, nhìn thoáng có cảm giác sang trọng đắt tiền.
Phương Nhiên Tri chỉ mới nhìn thấy cửa, còn chưa bước vào trong đã hơi không tự nhiên dời mắt.
Một tháng trước, cậu và Lục Tễ Hành còn đùa giỡn ở đây là do cậu chủ động quyến rũ.
Màu cẩm thạch thường ẩn chứa sự huyền bí và cao quý, hoa văn vàng dường như biến thành một con mãng xà, biến thành cánh tay mạnh mẽ của Lục Tễ Hành quấn lấy eo cậu không buông.
Phương Nhiên Tri khóc lóc cầu xin rất lâu......
"Đạo diễn Phó, anh đặt được chỗ ở đây luôn sao?" một nhóm người đẩy cửa bước vào, chàng trai trẻ vào đầu tiên nhìn thấy ánh vàng rực rỡ, không khỏi vui vẻ cảm thán.
Phương Nhiên Tri cụp mắt đi cuối hàng, sắc mặt không đổi nhìn xung quanh.
Ông chủ của khách sạn cao tầng White Hyacinths nổi tiếng là Lục tổng, nghe nói đã ngoài tám mươi. Cơ ngơi này chỉ là một phần không đáng kể trong khối tài sản kếch xù của ông, đây là nơi tiệc tùng không thể thiếu của những người nổi tiếng.
Nhưng nơi này thường không cho người ngoài mượn.
"Đặt chỗ cái gì?" Phó Văn hừ một tiếng, nói "Mượn của bạn, gần đây cậu ấy đi công tác, nói một tiếng là được."
Chàng trai trẻ ngạc nhiên "Đạo diễn là bạn của ông Lục? Là bạn vong niên à?"
"Ông Lục?" Phó Văn đi tới tủ rượu mở cửa tủ, ngờ ngợ lặp lại, không biết nhớ đến chuyện gì, dở khóc dở cười "Ừ đúng thế, bạn vong niên."
Rượu vang đỏ Cabernet Sauvignon có màu đẹp mắt, nồng độ không cao, Phó Văn đóng cửa tủ lại, nghiêng đầu nhìn những người phía sau "Chương trình truyền hình của chúng ta không có kịch bản, nhưng tôi sợ ngày mốt khi bắt đầu quay mà mọi người không quen nhau sẽ cảm thấy gượng gạo, cho nên tôi nghĩ làm quen trước thì tốt hơn." rượu vang đỏ chạm vào hai chai champagne, anh cười lịch thiệp "Xem như có kịch bản, hiệu quả sẽ càng tốt."
Chuyến đi này có mười hai người, chỉ có sáu người tham gia ghi hình vào ngày mốt, còn lại là quản lý mà những người này dẫn theo.
Các diễn viên ngôi sao cần phải biết nhau, các quản lý của họ cũng vậy, phòng những trường hợp cần thiết.
Chàng trai Lương Sương cười nịnh nọt "Đương nhiên đạo diễn nói sao thì là vậy rồi."
Tiền bối thị hậu cười rạng rỡ với khuôn mặt được chăm sóc kỹ lưỡng "Đúng vậy, tôi lớn tuổi nhất, nếu chưa gặp mặt mà đột nhiên trò chuyện với những đứa trẻ này, có lẽ tôi sẽ biểu hiện không tốt."
Ánh mắt Phó Văn liếc nhìn Phương Nhiên Tri luôn ở cuối hàng.
Cậu ăn mặc lịch sự, áo sơ mi Hermès đen trắng nhét trong quần, vòng eo thon gọn, dáng người cao gầy.
Đường mày sắc sảo, sống mũi cao thẳng, môi đỏ mắt sáng, xương hàm rõ ràng nhưng không sắc nét. Đuôi mắt dài hơi hướng lên trên, khi ngước lên thì ánh mắt sâu thẳm, khi cụp mắt thì ngoan ngoãn phục tùng.
Là kiểu người thích hợp làm người tình được bao nuôi.
Chỉ là hơi ít nói, không mấy hòa đồng với mọi người, tính cách cũng không được yêu mến.
Phó Văn cho cậu cơ hội mở lời "Nhiên Tri, đứng ngây ra đó làm gì, làm quen với mọi người đi, để buổi ghi hình ngày mốt diễn ra thuận lợi."
Phương Nhiên Tri vừa mới nói "chào mọi người" dời mắt khỏi tấm thảm, nét mặt vẫn thế nhưng giọng điệu có hơi sợ sệt.
Cậu nhìn thị hậu "Chào chị, em là Phương Nhiên Tri."
Cậu nhìn sang đồng nghiệp Lương Sương "Chào anh, em là Phương Nhiên Tri."
Sau khi cậu nói xong, người quản lý không nhìn nổi nữa kéo áo của Phương Nhiên Tri, miệng không động đậy, gằn giọng nói "Giới thiệu một lần là đủ rồi."
Thị hậu Lưu Tĩnh Hâm thấy thú vị "Lần đầu tiên tôi thấy có người chào hỏi mà giới thiệu tên mình với từng người luôn."
"......"
Phương Nhiên Tri chưa từng tham gia chương trình truyền hình, cậu chỉ có chút tiếng tăm, cũng không ai quan tâm, bây giờ có hơi không tự nhiên khi bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy.
Trong lúc vô tình đã làm chuyện ngốc nghếch.
May là trên thảm không có dấu vết gì, sớm đã được lau sạch sẽ.
"Mưa to quá, lúc đến trời chỉ mới âm u thôi mà." năm giờ chiều ngày hè nhìn như đã chín giờ tối, tối đến đáng sợ, Ngô Chí cầm ô cho Phương Nhiên Chi đi trên hành lang "Tôi đưa cậu về."
Phương Nhiên Chi cầm cán ô, nói "Để em cầm cho."
Ngô Chí tránh tay cậu "Tôi mới là quản lý của cậu, nghệ sĩ từ đầu đến chân vô cùng quý giá, không được đụng chạm sứt mẻ chỗ nào đó."
Đâu có yếu ớt thế chứ, lúc còn ở cạnh Lục Tễ Hành, trên người cậu không có chỗ nào tốt cả.
Chiếc xe chạy chậm trong trời mưa, dù có bật đèn xe cũng không thể xuyên qua làn đường dày đặc nên chạy rất chậm.
Phương Nhiên Tri ngồi ghế sau chơi điện thoại, xe chạy chậm mà phía trước có đèn đỏ, Ngô Chí nhìn qua kính chiếu hậu "Cậu đang làm gì vậy?"
Trên màn hình hiển thị mấy ô có kích thước bằng nhau, có ô có số, có ô không, Phương Nhiên Tri đang suy nghĩ "Chơi Sudoku."
Ngô Chí tò mò hỏi "Bây giờ cậu cần yên tĩnh à?"
Nếu không thì ai lại chơi trò tốn não như vậy?
Phương Nhiên Tri đang chuyển hướng sự chú ý.
Suốt buổi chiều, cậu không nhận được tin nhắn trả lời nào.
Chơi được một lúc, Phương Nhiên Tri không đoán được con số đó là gì, trong lòng phiền muộn bèn thoát khỏi trò chơi, mở wechat xem tin nhắn đã ghim.
Tin nhắn được cậu gửi lúc 12h21: [Anh à, hôm nay anh có về không?]
Phía trên là tin nhắn hỏi thăm sớm hơn vào trưa hôm qua: [Anh à, hôm nay có phải anh kết thúc chuyến công tác rồi không, buổi tối có về không?]
Hôm qua, Lục Tễ Hành trả lời rất nhanh.
Anh nói: [Hợp đồng có vấn đề, cần bàn bạc lại.]
[Ngày mai tôi về, lát nữa bảo người đặt vé.]
Lúc đó Phương Nhiên Tri rất ngạc nhiên, nhưng lúc trả lời cậu phải kiềm chế bản thân, chỉ ngoan ngoãn trả lời một chữ "được", thậm chí còn không dám nói "em đợi anh" vì sợ quá nịnh nọt sẽ khiến người khác thấy phiền.
Hôm nay Lục Tễ Hành không trả lời cậu.
Có lẽ hợp đồng còn những vấn đề khác.
Chỉ là đã gần hai tuần cậu không gặp Lục Tễ Hành, Phương Nhiên Tri có hơi nhớ anh.
"Biểu cảm gì thế kia?" Ngô Chí đột nhiên cảnh giác nói "Cậu Tri của tôi ơi, không phải cậu đang yêu đó chứ? Rốt cuộc cậu đang chơi Sudoku hay đang nhắn tin với ai vậy?"
Di động đã tắt, ánh sáng ở ghế sau biến mất, Phương Nhiên Tri bối rối nhìn sang kính xe, trên mặt lộ rõ vẻ thất vọng đang đợi tin nhắn nhưng lại không nhận được gì, cậu không dám nhìn nữa, nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
"Không có." Phương Nhiên Tri nói.
Trời mưa to, cần gạt nước hoạt động liên tục, Ngô Chí lái xe càng chậm, cuối cùng dừng lại bên đường, cánh tay vịn lên ghế lái nhìn Phương Nhiên Tri "Một diễn viên mới nổi ở độ tuổi đôi mươi phải làm việc chăm chỉ, gạt tình cảm sang một bên, hơn nữa cậu đang trên đà thăng tiến, không thể yêu đương. Tôi còn đang mong cậu nổi tiếng, tạo ra nhiều thành tích hơn cho tôi đây."
Công ty có quy định, nếu sự nghiệp không ổn định thì không được yêu đương, sợ nghệ sĩ lơ là công việc hay yêu đương vào sẽ làm hỏng chuyện, Phương Nhiên Tri biết rõ điều này "Em biết."
Các nghệ sĩ do anh dẫn dắt luôn ngoan ngoãn nghe lời nên Ngô Chí thấy yên tâm, anh rẽ ngoặt rồi đi hết quãng đường còn lại.
Mưa đổ ào ào thành ra tiếng rất ồn, Phương Nhiên Tri nhìn ra ngoài cửa sổ, nước mưa trong kính ô tô làm mờ mắt cậu, lẩm bẩm nói "Em chỉ là người tình bí mật thôi."
Tiểu khu Tử Kinh cách khách sạn White Hyacinths không xa, trời mưa to như thế mà chỉ đi có hai mươi phút. Nơi đây tấc đất tấc vàng, người thường không mua nổi, nhưng Phương Nhiên Tri có một căn biệt thự riêng ở đây.
Hầu như những người nổi tiếng trong làng giải trí đều có nhà ở đây.
Xe do công ty sắp xếp, Ngô Chí về phải mất một tiếng, từ công ty về nhà thêm nửa tiếng nữa, thời tiết thế này thì không an toàn.
Lúc Ngô Chí đang lùi xe thì Phương Nhiên Tri băn khoăn đứng ở hành lang, cuối cùng không nhịn được gọi điện cho trợ lý của Lục Tễ Hành.
Cậu không dám gọi trực tiếp cho Lục Tễ Hành vì sợ phiền anh làm việc.
"Cậu Phương." giọng nói từ đầu dây bên kia vang lên, xung quanh không có tiếng mưa gió, rất yên tĩnh, chắc không ở bên ngoài "Vốn tôi cũng định gọi cho cậu, nhưng do bận quá nên quên mất, xin lỗi."
"Chiều nay trước khi Lục tổng bàn chuyện hợp tác, di động vô tình rơi vào nước nóng, không mở máy được. Bên đây mưa to, còn có gió mạnh, thời tiết rất xấu nên chuyến bay bị hủy, ngày mai mới về được."
Ngón trỏ của Phương Nhiên Tri gõ nhẹ mép di động, chưa kịp nói gì đã thất vọng "ờ" một tiếng rồi lại nói cảm ơn.
Thật ra cậu muốn hỏi anh Lục có đó không, nếu có thì cậu muốn nói chuyện với anh...... bỏ đi, Lục Tễ Hành không thích cậu đeo bám.
Sau khi cúp máy, trợ lý Trương hơi hoang mang lẩm bẩm "Sao không bảo Lục tổng nghe điện thoại?"
Người bên cạnh hỏi "Chuyện gì vậy?"
"À, không có gì, Lục......" trợ lý Trương lắc đầu "Ể? Lục tổng đâu? Sao không thấy anh ấy về khách sạn? Làm xong việc rồi cũng không nghỉ ngơi à?"
"Chắc đi mua điện thoại rồi."
Trợ lý Trương ngạc nhiên, cảm thấy công việc của mình gặp nguy hiểm "Chuyện này cứ để tôi làm là được rồi."
Hôm nay thời tiết xấu, Lục Tễ Hành không về được, Phương Nhiên Tri cầm ô đi xuống bậc thang gõ cửa kính xe đang định lái ra ngoài "Anh Ngô, bây giờ mưa to quá, lái xe không an toàn. Dù sao ngày mai chúng ta cũng phải cùng đến trường quay, hôm nay anh ở lại đây đi."
Cái nóng mùa hè bị cơn mưa lớn kéo dài mấy ngày xua tan, gió lạnh quét qua tựa như cuối thu.
Lúc xuống xe vô tình giẫm phải vũng nước, nước bắn tung tóe vào ống quần, vải dính vào da thịt, gió đêm thổi qua càng thấy lạnh hơn.
Phương Nhiên Tri tìm một bộ quần áo rộng chưa bóc nhãn mác đưa cho Ngô Chí "Phòng tắm ở phía bắc, anh tắm trước đi, em lên lầu."
Ngô Chí cầm quần áo, ánh mắt đánh giá nhìn xung quanh, đây là lần đầu tiên anh vào nhà của Phương Nhiên Tri.
Trước đó Phương Nhiên Tri từ chối cho anh đến thăm, nói là có người lo.
Trước khi vào phòng tắm, Ngô Chí tò mò "Tôi muốn hỏi rất lâu rồi, sao cậu có nhà ở đây vậy? Cậu lén kiếm tiền sau lưng tôi à?"
Không ký hợp đồng thứ hai với người khác, sao Phương Nhiên Tri có thể mua được biệt thự ở đây?
Như vậy là vi phạm hợp đồng.
Đương nhiên là có người tặng, nhưng Phương Nhiên Tri né tránh trả lời, kín đáo che giấu quan hệ "Không có vi phạm hợp đồng."
Thôi được, nếu không anh sẽ kiện cậu, Ngô Chí không hỏi nữa vì ống quần dính bết, khó chịu chết đi được.
Chiều mai phải đến tổ chương trình, ngày mốt sẽ chính thức ghi hình, lần này ghi hình hết nửa tháng. Như vậy sẽ rất lâu không được gặp mặt.
Dù biết thời tiết xấu nhưng Phương Nhiên Tri vẫn thấy ủ rũ, khao khát được gặp người mình thích dâng trào làm cậu không muốn ngoan ngoãn nữa.
Đáng lẽ hôm nay phải được gặp.
"Cốc cốc cốc——"
Cánh cửa bên trong biệt thự đột nhiên bị gõ mạnh, như sợ người bên trong không nghe thấy.
Có người lái xe từ cửa ngoài biệt thự vào, cửa ngoài cần phải quét mặt nhận dạng, có thể vào thẳng thế này......
Nhịp tim chậm rãi của Phương Nhiên Tri đột nhiên đập mạnh, cậu bước nhanh ra cửa, không muốn giả vờ bình tĩnh gì nữa, kéo toang cánh cửa, hai mắt mở to nhìn chằm chằm.
Người đàn ông cao lớn, cao hơn Phương Nhiên Tri một cái đầu, ánh mắt lúc nhìn người khác cụp xuống giống như chủ gia đình tập hợp hết cả uy nghiêm.
Bộ tây trang giày da Chittleborouh được may rất vừa, đi công tác về không có thời gian thay quần áo, trông anh như vậy càng lạnh lẽo hơn.
Nhưng lúc này, khóe mắt anh cong lên, con ngươi phản chiếu vẻ mặt ngốc nghếch của Phương Nhiên Tri, nụ cười dần sâu hơn làm dịu đi cảm giác 'người lạ chớ tới gần' bao quanh người.
Cơn mưa không để lại vết nước nào trên bề mặt chiếc ô đen của Laurel, nhưng trên đầu ô có hơi ẩm ướt, chứng tỏ cơn mưa bên ngoài vẫn chưa tạnh.
Lục Tễ Hành đóng ô lại, nghiêm túc nói "Sao không cho tôi vào, trong nhà có người khác?"
Phương Nhiên Tri chợt tỉnh lại, rõ là không có làm gì nhưng trong lòng vẫn chột dạ siết chặt nắm cửa, khép hờ cửa lại "Anh..."
"Nhiên Tri, em tới đây một chút......" giọng của Ngô Chí bị cửa kính phòng tắm làm mờ ảo.
Phương Nhiên Tri tức thì cắn môi, tay run rẩy, hoảng sợ muốn giải thích.