Ngày hôm nay cuối cùng cũng tới, một ngày chủ nhật, một ngày đầy ánh sáng với Vũ, cái ngày mà anh rời xa mảnh đất đầy đau thương này. Khi nghe thầy chủ nhiệm thông báo về tin trúng tuyển anh đã rất vui. Anh đã dành nguyên một tháng để ôn thi, cuối cùng anh đã đỗ, anh dành được học bổng tại ngôi trường phổ thông tốt nhất thành phố. Nhờ suất học bổng này mà anh có thể cùng mẹ rời khỏi đây, nơi mà anh sinh ra và lớn lên. Nơi này đã đem lại cho anh không gì khác ngoài sự khinh bỉ, xa lánh cũng như anh thực chán ghét cuộc sống nơi đây.
Bởi từ nhỏ anh đã không được đối xử như những đứa trẻ bình thường khác. Anh bị đám trẻ trong làng xa lánh, bị mọi người chỉ trỏ, họ nói anh là đồ con hoang, hay thằng nhóc câm. Anh không phải con hoang, bố anh chỉ là đã qua đời từ sớm thôi, mẹ đã nói thế. Thế nhưng họ không quan tâm, họ chỉ quan tâm có chuyện để bàn tán hay không.
Nhưng bây giờ nhờ vào tài năng của bản thân anh đã đạt được một suất học bổng giúp anh thay đổi cuộc sống này. Cũng vì vậy, ngay tại thành phố nơi anh mới sinh sống này anh đã gặp được một chàng trai sẵn sàng chấp nhận mọi khiếm khuyết của anh, làm anh cảm nhận được cảm giác được yêu thương là như thế nào.
Bình luận truyện