Mọi người lần nữa tập trung ra phía sau khu trường học, lần này, chỉ có một chiếc bàn dài được để ở đó, phía trên là hàng trăm chiếc balo quân sự .
Kiều Tuyết Mạn lờ mờ đoán được gì đó nhưng cô không nói.
Trước mặt mọi người, huấn luyện viên Liễu Sa phân phát cho mỗi học sinh một chiếc balo, đợi khi tất cả đã nhận lấy liền bảo im lặng và nói lớn:
"Lần này chương trình tập luyện sẽ thay đổi, các em hiện tại cũng biết phía bên dưới chân núi xuất hiện tài tình trạng sạt lở đất, đừng lo nó sẽ không ảnh hưởng đến chỗ này và vùng xung quanh nhưng vì vậy những dụng cụ tập luyện đã tạm dừng vận chuyển đến, chúng ta sẽ thay đổi bài tập."
"Các em cũng thấy những chiếc balo trên tay rồi đúng không? Trong balo là những dụng cụ thiết yếu sinh tồn, nước, lương khô, đèn pin và dụng cụ sơ cứu nhưng sẽ có hạn, các em sẽ phải sinh tồn ở khu rừng phía Nam trong 3 ngày trong sự dẫn dắt của tôi và 2 huấn luyện viên khác."
Nghe vậy học sinh hai mặt nhìn nhau, nhìn balo trên tay, sắc mặt vô cùng không tốt.
"Còn có, đừng quá trông chờ gì vào chúng tôi nhiệm vụ của chúng tôi chỉ là dẫn dắt các em đến nơi và xem xét các em, còn những việc khác. Hãy tự mình vận động, săn bắt, tạo lửa hãy tự dùng chính tay mình. Nghe rõ chưa?"
"Rõ."
"Tốt. Cho tất các em 10 phút chạy về ktg lấy thêm đồ, tuy nhiên không được đem theo đồ ăn. " nói Liễu Sa khẽ liếc mắt về phía hứa Khinh Tư khiến sống lưng cô ta lạnh lẽo.
"Giải tán."
Top học sinh đua nhau về kí túc xá mình, chỗ cô thì vừa vào phòng, Minh Nguyệt liền nghiêng đầu hỏi :
"Khinh Tư cô làm gì mà huấn luyện viên nhìn cô thế?"
"Hả có sao? Cô nhầm rồi." cô ta né tránh nói.
"Không thể nào. Ai cũng thấy mà. Đúng không Văn Văn, Thi hàm?"
"Ừm." cả hai đồng loạt gật đầu.
Hứa Khinh Tư biệt nữu bĩu môi, tay nhanh nhẹn lấy đồ nhét vào một túi.
"Các cô cũng biết tôi từng nói về chuyện trước đây từng học võ sao?"
"Ừm."
"Thì chính là vậy đó."
"A?" là vậy đó? Hai mặt nhìn nhau. Nói tiếng người đó à?
"Người dạy cô là huấn luyện viên Liễu."
"Ừm." có chút né tránh gật đầu
"Không thể nào!"
"Sao lại không?" không vui trừng họ.
"Huấn luyện viên Liễu lợi hại thế sao cô lại thảm vậy !"
"Mẹ nó!! Hai người muốn chết!!" quả nhiên cô ta liền tạc mao, xoắn tay áo muốn bắt người.
"Oa ~ Mạn ca cứu em!" Minh Nguyệt, Liễu Văn chạy trốn sau cô. Khẽ thở dài, vỗ đầu hai người họ:
"Đừng giỡn nữa, xuống trễ là không ai cứu được hai cô khỏi huấn luyện viên Liễu đâu."
Sắc mặt hai người tái nhợt nhanh chóng soạn đồ, hứa Khinh tư tay cầm balo cười đắc ý :
"Ha hả, thấy chưa Mạn đứng vè phía tôi đó. "
"Cả cô cũng vậy."
"Xong chưa Thi Hàm?"
"Vâng, xong rồi ạ "
Đợi khi mọi người rời đi, trên đường cô để ý thấy Kiều Thi Hàm chỉ mang theo một túi khá nhỏ, cô nhìn chóc lát liền hỏi :
"Trong đó là gi thế?"
"Kem chống nắng,Mặt nạ,serum, kem dưỡng, nước tẩy trang v.v ..." Kiều Thi Hàm kể ra một đống mỹ phẩm lớn lớn nhỏ nhỏ.
"??" đây là đi làm nghỉ dưỡng sao?
Nhìn ra ý trên mặt cô, cô nàng ngại ngùng gãi mặt mình, khẽ nhỏ giọng:
"Tại em sợ khi đi xong về da sẽ xấu mất. Nên mới mang theo."
Bên cạnh, Hứa Khinh Tư vỗ vai cô nàng còn khen ngợi:
"Tốt lắm tiểu Hàm Hàm, lúc đó mặt tôi sẽ giao cho cô đó."
"Ừm."
Lại nhìn sang túi trên vai hứa Khinh Tư cô thấy nó hơi , ừm có chút nặng.
"Còn cô?"
"Có sprite, cola, nước ép lon, sữa trái cây, trà sữa,v..v"
"Dừng, không phải bảo không được mang theo sao."
"Không phải lúc nãy họ bảo không mang đồ ăn sao. Tôi mang đồ uống a! " hoàn toàn là một bộ không gì làm khó được ta.
Lách luật cũng thuần thục nhỉ.
Nhìn sang Liễu Văn và Minh nguyệt cô cũng đoán được trong đó có gì.
Quả nhiên, Liễu Văn thì mang một đống quần áo, cùng giày để thay mỗi lần. Minh Nguyệt thì đỡ nhất ít nhất cô ấy còn theo túi lều lớn dụng cụ nấu nướng và...một đống truyện bl.
"..." tâm hảo mệt.Có cảm giác dẫn con đi là sao?
Mấy người này, toàn mang theo sở thích của mình, một bộ đi nghỉ dưỡng.
Đi theo đoàn người, bên ngoài là hai vị Huấn luyện viên nam chờ sẵn.
"Đến đầy đủ hết chưa?"
"Rồi ạ."
"Tốt. Nam nữ chia ra xếp thành hai hàng."
"Xuất phát."
Hai huấn luyện viên đi trước, một hàng hộc sinh đi sau, lúc đầu mọi người còn hưng phấn nhưng sau ba giờ đi bộ đã không chịu nổi, nhiều tiếng kêu than.
"Dừng lại nghỉ ngơi 15 phút ta sẽ đi tiếp."
Tất cả vừa nghe liền ngồi bệch xuống đất.
Thi Hàm và Tây hạ cũng tái đi, hai người kia thì run rẩy muốn đi không nổi, hứa Khinh Tư lấy trong balo ra chai nước đưa cho mỗi người.
"Xem đi, thấy tôi có tác dụng chưa." còn rất kiêu ngạo gương cằm.
Lúc này, minh Nguyệt và Liễu văn đã không còn sức để trêu ghẹo cô ta liền gật đầu như giã tỏi :
"Má ơi! Sảng khoái quá." uống một ngụm nước mọi người thở phào.
Nhìn họ, cô khẽ nhíu mày.
"Còn đi nổi sao?"
"Không nổi cũng phải cố thôi."
"Đúng thế."
Hứa Dật từ bên hàng nam đi lại, nhìn họ, thật ra thì nhìn vào Tây Hạ:
"Các người ổn chứ?"
"Ui trời! được Hứa công tử quan tâm, vinh hạnh quá."
Vẫn còn sức chọc người xem ra không mệt thật.
Quý Thần Hi tới gần cô, nhìn thấy hắn, đáy lòng cô khẽ bài xích, không biết vì sao vừa nhìn hắn cô liền nhớ đến ác mộng lần trước.
"Có chuyện gì?"
"Có cần anh cõng em không?" mặt mày hắn chi gian quan tâm nhìn cô, ngữ khí ôn nhu.
"Không cần." để anh cõng tôi thì không biết hôm sau còn thấy mặt trời mọc không.
"Anh..." còn chưa cho hắn nói, cô liền đi lên cắt ngang lời hắn.
"Xuất phát rồi, tôi đi trước"
Để lại đằng sau Quý Thần Hi ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.