Mặt quỷ thối rửa thấy mình vừa dọa sợ người khác, giật mình sửng sốt, áy náy thè lưỡi. Cái lưỡi đỏ lè kia vừa thò ra, trời đất, giòi bọ cũng theo đó mà tuồn ra, động tác đáng yêu như thế, để cho một con quỷ làm quả là hù chết người không đền mạng.
Dung Phỉ ngừng thở, thiếu chút đã chết vì đứng tim, may mà Thẩm Khiêm kịp bay qua ôm cổ cô.
“Không sao, không sao” Thẩm Khiêm ôm cả cơ thể cứng ngắc của Dung Phỉ vào lòng, tay vỗ lưng xoa bóp cho cô, đồng thời trừng mắt liếc mặt quỷ kia.
Mặt quỷ thối rữa bị Thẩm Khiêm trừng, vội lủi mất tăm.
“Thẩm, Thẩm Khiêm… có quỷ… có quỷ!” Chôn đầu trong lòng Thẩm Khiêm hồi lâu, Dung Phỉ mới run giọng nói.
“Có đâu?” Mặt Thẩm Khiêm hiện vẻ hờn giận, nhưng vẫn dịu giọng dỗ Dung Phỉ: “Do em căng thẳng nên hoa mắt thôi.”
“Nhưng mà…”
“Không tin em nhìn lại coi.” Nói xong, Thẩm Khiêm bưng mặt Dung Phỉ xoay về phía cửa sổ: “Em xem, anh không lừa em đúng không?”
Dung Phỉ kinh ngạc với hành động bất ngờ của Thẩm Khiêm, mắt nhắm tịt lại theo bản năng, nhưng khi hé ra lại thật sự không có gì cả.
“Không ai bị anh đuổi đi rồi đó chứ?” Cô trừng mắt, tuy không thấy thứ khủng khiếp kia nhưng tim của cô vẫn đập bùm bùm như nổi trống.
“Đã nói là em bị hoa mắt rồi mà.” Thẩm Khiêm giơ tay xoa đầu Dung Phỉ, kéo cô dậy: “Nước tắm đã chuẩn bị xong, đi nào bé yêu, ông xã sẽ hầu hạ em tắm rửa, thay quần áo.”
Dung Phỉ phản ứng muộn màng, đẩy cái móng heo đang vuốt ve của anh ra: “Ai cần anh hầu hạ? Mau tránh đi cho tôi!”
“Trên người em có chỗ nào anh chưa thấy đâu, có gì phải ngại chứ?” Thẩm Khiêm nghiêm mặt, tay tiếp tục động tác.
Dung Phỉ lên giọng: “Anh tránh mau.” Miệng nói thế nhưng ánh mắt lại thoáng nét chần chừ, nếu Thẩm Khiêm mà tránh đi thật, một mình cô đừng nói tắm, đến ở còn không dám.
“Muốn đuổi anh đi thật à? Em không sợ sao?” Thẩm Khiêm hiểu quá rõ cái tính nói có là không này của Dung Phỉ, chỉ do cô đang ngại thôi.
“Tôi không kêu anh ra ngoài, nhưng anh phải ẩn thân, không tôi sẽ thấy rất kỳ.” Cô nàng này già mồm cái gì chứ, quần áo còn chưa cởi mà mặt đã đỏ như gấc rồi.
“Được” Thẩm Khiêm không trêu cô nữa, gật đầu đầy cưng chiều rồi ẩn thân.
Thẩm Khiêm không ở lại trong phòng mà xuyên tường ra ngoài.
“Em lại nghịch rồi.” Giọng của Thẩm Khiêm thản nhiên như không, nhưng sắc mặt lạnh tanh đã đủ để chứng minh anh đang giận.
Vừa dứt lời, mặt quỷ thối rửa kia đã chui lên từ hành lang gỗ đã mục ở phía đối diện anh.
“Sư tẩu đã từng ở lại trong viện, người ta đâu ngờ lá gan của chị ấy lại nhỏ đến vậy chứ?” Giọng nói lảnh lót như chim hoàng oanh. Mặt quỷ thối rửa hiện cả người trên hành lang, là dáng vẻ của thiếu nữ mười bốn, mười lăm tuổi, mặc sườn xám hoa, phần tay lộ ra ngoài chỉ còn mỗi xương, mấy đầu ngón tay đã trụi móng đang nhỏ máu tí tách xuống sàn nhà. Phần chân cũng chả khá hơn, từ mắt cá chân trở đi, xương cốt xiêu vẹo không ra hình dạng, cũng không có móng, thịt bong ra từng mảng, mỗi bước đi đều in một dấu máu lên sàn nhà.
“Tiểu Vân, sư huynh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, sư tẩu của em không giống với chúng ta.” Thẩm Khiêm nhìn nữ quỷ từ trên xuống dưới, trong mắt có đau lòng, nhưng phần nhiều vẫn là sự nghiêm túc: “Em nhìn cả người em đi, có chỗ nào giống với con người đâu, em như vậy có thể dọa chết cô ấy đấy: “
“Người ta đâu cố ý gặp sư tẩu trong hình dạng này. Đâu phải sư huynh không biết, không có anh giúp, Tiểu Vân chỉ có thể ở trong hình dạng thế này thôi, nào có bản lãnh để thể đổi tới đổi lui như sư huynh.” Tiểu Vân cúi đầu nghẹn ngào, uất ức xoắn hai ngón tay vào nhau, nhưng ngón tay chỉ còn mỗi da, cứ xoắn vào lại rớt ra. Nếu nhìn kỹ, mỗi lần cô ta cố xoắn ngón tay vào với nhau lại có gai xương thòi ra khỏi lớp da.
Ánh mắt của Thẩm Khiêm bất giác rơi xuống ngón tay hết xoắn vào lại rớt ra của cô, thở dài đầy bất lực: “Tiểu Vân, sư huynh biết em thân với Tiểu Phỉ, nhưng mà…”
“Được rồi, em biết rồi.” Tiểu Vân nghẹn ngào cắt ngang câu nói của Thẩm Khiêm: “Sau này nếu muốn gặp Tiểu Phỉ, em chỉ nhìn lén thôi, không để chị ấy bắt gặp, thế thì chị ấy sẽ không sợ nữa.”
Thẩm Khiêm đưa tay xoa đỉnh đầu đầy máu của Tiểu Vân, cười dịu dàng: “Đi thôi”
Dung Phỉ tắm trong tâm trạng lo âu, tuy cô ra lệnh ép Thẩm Khiêm ẩn thân, nhưng không thấy anh ta, nỗi sợ vô hình lại bắt đầu dâng lên. Cô không có được chút vui thích nào từ việc tắm rửa, chỉ chà rửa qua loa rồi leo ra khỏi bồn tắm, nước cũng không thèm lau khô đã tròng đại bộ áo ngủ vào người.
Vừa mặc quần áo xong, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng khóc của trẻ con.
Dung Phỉ sợ đến nhảy dựng, lưng đập mạnh vào thành bồn tắm, đau đến mức cô phải hít hà mấy hơi.
Sao trong phòng lại có tiếng khóc của con nít?
Dung Phỉ sợ hãi chống tay vào thành bồn, nhìn về phía phát ra tiếng khóc. Trên giường, một bé trai đang ngửa mặt lên trời, tay giãy chân đạp gào khóc rung trời, làn da nhăn nhúm như trẻ sinh non.
Cảnh tượng trước mắt đánh thẳng vào nơi mềm yếu nhất trong lòng Dung Phỉ, cô đi thẳng một mạch về phía nó.
Dung Phỉ vươn tay định chạm vào đứa trẻ thì Thẩm Khiêm đột ngột xuyên tường lao tới, kéo cô tránh xa khỏi giường, trừng đứa nhóc trên giường bằng ánh mắt sắc bén.
Ngay khi Thẩm Khiêm bước vào, đứa nhóc liền ngừng khóc, tay cũng thôi giãy dụa, chỉ rưng rưng nhìn Thẩm Khiêm.
Còn Dung Phỉ, vừa được Thẩm Khiêm ôm vào lòng, ý thức của cô đã bị rút cạn, ngất đi.
“Thím Toàn, mau ôm đứa nhỏ đi.” Thẩm Khiêm bình tĩnh nói.
Vừa dứt lời, một bà thím trung niên xuyên tường bay vào. Thím Toàn vừa thấp vừa gầy, lưng còn còng, mặc sườn xám xanh đậm, chất vải khá thô, mái đầu hoa râm rối bù, nửa bên mặt đã thối rửa, tay chân cũng quặt quẹo, máu chảy đầm đìa, giữa lồng ngực còn có một lỗ thủng đen ngòm bám đầy giòi bọ.
“Ông chủ Thẩm…” Thím Toàn mở miệng. Bên trong cái miệng kia, lưỡi chỉ còn thừa một nửa, vừa nói được ba chữ máu đã chảy ròng ròng.
“Ôm đứa nhỏ đi” Giọng Thẩm Khiêm tuy nhẹ nhưng ngữ khí lại kiên quyết không có đường thương lượng.
Thím Thẩm nhìn Dung Phỉ đã ngất đi, lại nhìn đứa nhỏ đang nước mắt ngắn, nước mắt dài trên giường, thở dài, ôm đứa nhỏ lướt nhẹ ra ngoài.
Bọn họ đi rồi, Thẩm Khiêm mới thả Dung Phỉ lên giường, đắp kỹ chăn cho cô rồi ngồi xuống mép giường, mắt nhìn chằm chằm phần bụng của Dung Phỉ, có chút đăm chiêu.