Dung Phỉ nắm huyết ngọc, trong đầu thoáng hiện lên cảnh tượng thê thảm khi khai quật xương cốt của Thẩm Khiêm, bỗng thấy khó chịu.
“Không phải huyết ngọc đều là vật bồi táng hay sao, nhưng lúc chúng tôi khai quật xương cốt của anh, đâu có thấy thứ này?” Lật qua lật lại vài lần, nghĩ không ra, Dung Phỉ mở miệng hỏi thẳng.
“Vòng cổ này là vật anh luôn đeo lúc còn sống, chắc lúc rễ cây hòe đâm xuyên qua ngực nó đã rơi vào trong, may mắn được mấy cái rễ bao bọc nên không bị hư hao, sau đó thì thành huyết ngọc.” Nói đến sự tồn tại của huyết ngọc, con ngươi Thẩm Khiêm bỗng trở nên thâm trầm: “Huyết ngọc khóa hồn cũng do nguyên nhân này, cho dù anh bị áp chế bởi trận Vãng Sinh Hòe già, những phần hồn phách rời rạc vẫn có thể giãy khỏi xiềng xích phiêu dạt khắp dương gian. Huyết ngọc này dùng linh khí trong trời đất để tu luyện, lấy hung khắc hung, hấp thu những phần hồn phách rời rạc, vậy nên trong này không chỉ có máu tim mà còn có một phần hồn phách của anh, em đeo trên người lúc cần thiết có thể bảo vệ được em.” Nhớ lại lần cô bị quỷ nước dẫn đường, đến nay Thẩm Khiêm vẫn còn sợ hãi. Lúc đó anh vừa được dời mộ, sát khí của trận Vãng Sinh Hòe già và phong thủy của ngôi mộ mới xung khắc với nhau khiến anh bị giữ chặt không thể thoát thân, suýt chút đã để Dung Phỉ trở về một mình xảy ra chuyện.
“Nói vậy hẳn miếng ngọc này rất quan trọng với anh, anh đưa tôi như thế…”
“Với anh mà nói, em mới là quan trọng nhất.” Thẩm Khiêm tự nhét huyết ngọc vào áo cho Dung Phỉ, sau đó giữ chặt mặt cô, hôn lên môi cô một cái, trong mắt đầy ắp sự dịu dàng.
Môi run lên vì lạnh, nhưng mặt Dung Phỉ lại đỏ lên.
“Đúng rồi, lúc nãy anh đi đâu vậy?” Dung Phỉ ngượng ngùng lùi về sau, xoa tai nói lãng sang chuyện khác.
Thẩm Khiêm cười mỉm: “Không có gì, chỉ đi dạo loanh quanh thôi.”
Thẩm Khiêm trả lời cho có lệ, rõ ràng không nói thật. Nhưng anh không muốn nói nên Dung Phỉ không hỏi nhiều, chỉ mơ hồ cảm thấy việc anh đột nhiên biến mất có liên quan đến xác nữ mất chân kia.
“Tôi phải trông tiệm, hay anh vào phòng ngồi đi? Trong ngăn bàn có quyển tiểu thuyết, nếu anh chán có thể lấy đọc.” Dung Phỉ chợt nhận ra một người một quỷ cứ đứng ngoài cửa tiệm nói chuyện như thế rất quái dị, nên đuổi anh ta về phòng thì hơn. Hơi lạnh rét căm căm thế này, lỡ đông lạnh luôn việc làm ăn trong tiệm thì sao.
“Được” Biết mối lo của cô, Thẩm Khiêm không quan tâm lắm, gật đầu rồi xoay người vào phòng.
Dù không phải mới ở chung với quỷ một hai ngày, nhưng mỗi lần thấy anh ta ba bước liền bay mất như thế, khóe môi Dung Phỉ vẫn méo xệch.
Đến gần trưa, cả con phố Thuận Hà đã nghịt người, cảnh tượng còn hoành tráng hơn vụ án chặt đầu lúc trước. Lấy nhà dì Hai làm trung tâm, đám đông kéo dài đến tận hai đầu ngã tư. Trước cửa tiệm nhà họ Dung cũng có rất đông những người đang rướn cổ hóng hớt.
Cảnh sát muốn chở thi thể đi cũng không được, sơ tán cả buổi, đám đông lại như ruồi thấy phân, bu tới không ngừng, chẳng những không thể sơ tán mà còn, càng bu càng nhiều.
Thế trận kéo dài đến tận bữa trưa, mọi người mới tốp năm tốp ba lũ lượt tản đi, vừa đi vừa bàn luận, sinh động như thể mỗi người đều tự mình chứng kiến hiện trường, nhưng mười câu thì hết chín câu là tin vỉa hè, không hề ăn khớp với nhau.
Lúc này Mẹ Dung còn đang ở nhà dì Hai, Dung Nguyệt nói là đi chợ mua thức ăn, nhưng đi hai giờ vẫn chưa về, chắc lấy cớ mua thức ăn để chuồn đi xem náo nhiệt rồi.
Dung Phỉ thở dài bất lực, sắp tới giờ cơm trưa rồi mà trong nhà không có ai để nấu ăn, nếu là bình thường, cô còn có thể bỏ tiệm, nhưng hôm nay có rất nhiều người, chẳng may mất mát đồ đạc thì sao. Cô rướn cổ nhìn hướng nhà dì Hai, trùng hợp bắt gặp mấy cảnh sát đang nâng cáng có che vải trắng đi về phía này.
Kiêng kỵ người chết – đặc biệt còn chết kiểu này, đám đông đang xem náo nhiệt lập tức tản ra, lùi hết về phía sau.
Dung Phỉ càng kiêng kỵ, muốn chui vào nhà trốn, không ngờ lại bị bác Lý bán dầu tùng kéo lại.
“Dung Phỉ này, cái xác đó được phát hiện ở cống ngầm sân sau nhà di Hai cháu, chuyện động trời như thế cháu có biết không vậy?”
“Không biết” Dung Phỉ bực bội giãy khỏi tay bác Lý.
Mới nói hai câu, cáng đã đi ngang chỗ bọn họ, Dung Phỉ còn không kịp dời mắt sang chỗ khác.
Bác Lý thấy Dung Phỉ tỏ vẻ mất kiên nhẫn, bĩu môi, sượng mặt bỏ đi.
Dung Nguyệt quả nhiên đi hóng chuyện, đến mười hai giờ mới xách theo giỏ thức ăn, về chung với mẹ Dung.
Con nhóc này vốn không đáng tin nên Dung Phỉ cũng không nói gì cô.
Mẹ Dung xách giỏ đồ ăn vào bếp nấu cơm, Dung Phỉ có cảm giác không lành với chuyện xác nữ mất chân kia, để lại tiệm cho Dung Nguyệt rồi xoay người về phòng.
Cứ tưởng Thẩm Khiêm đang ngồi trong phòng đọc tiểu thuyết, ai ngờ khi cô mở cửa bước vào, trên giường không có ai, cô đảo mắt một vòng mới thấy anh ta đang ngồi ngay ngắn trên bàn trang điểm, cầm bút không biết đang viết vẽ cái gì, dáng vẻ rất chăm chú.
“Đang viết cái gì thế?” Dung Phỉ tò mò bước tới. Trên bức tranh của Thẩm Khiêm có ba chấm mực, nối với nhau tạo thành hình dạng cạnh không ra cạnh góc không ra góc, mà giống với một con số bị méo hơn. Cô nghiêng đầu nhìn tới nhìn lui, không hiểu anh ta đang vẽ cái gì: “Anh vẽ cái gì thế?”
“Em nhìn nè.” Thẩm Khiêm kéo Dung Phỉ ngồi lên đùi mình, ôm cả người cô vào lòng, sau đó mới đùng bút lần lượt chỉ vào mấy chấm mực: “Chúng ta đặt giả thuyết điểm trên cùng này là cây cầu, điểm hơi lệch sang phải này là hẻm nhỏ nhà dì Hai em, còn đây là cống ngầm ở sân sau nhà dì Hai…”
Không đợi Thẩm Khiêm nói hết, Dung Phỉ đã giật mình nhận ra: “Anh đang nghiên cứu ba người đã chết kia?”
Thẩm Khiêm gật đầu: “Em không thấy là gần đây xảy ra quá nhiều chuyện không may sao? Không nói đến vụ nhảy cầu, chỉ riêng hai vụ án mạng kia thôi đã rất không bình thường rồi, lại còn liên quan đến nhà dì Hai em, thời gian cũng ăn khớp, đều xảy ra vào đêm cực âm.”
Nghe anh nói, Dung Phỉ bỗng nổi da gà, ngẫm nghĩ lại bổ sung: “Vụ án trước, dù lúc điều tra cảnh sát phát hiện hiện trường vụ án là ở hẻm nhỏ nhà dì Hai, nhưng nơi phát hiện xác chết lại ở gần nhà vệ sinh công cộng phố Áp Nhi Dã.”
Vừa dứt lời, Thẩm Khiêm đã chấm thêm một điểm ở gần cái điểm hơi lệch sang phải, sau đó nối ba điểm lại với nhau, tạo thành một hình thù kỳ quái.
Dung Phỉ trừng mắt, lòng nôn nao.
Tiếp đó, Thẩm Khiêm lại chấm thêm một điểm ở phía dưới bên trái, nối vào ba điểm kia: “Điểm này là nơi vớt được xác trong vụ án đầu tiên, nhà họ Trương ở hạ lưu sông, nối mấy điểm này lại, em xem hình này có phải gần giống với số ba trong chữ số Ả-rập không?”
Dung Phỉ ngơ ngác gật đầu.
Thẩm Khiêm nói: “Vụ án mới này còn thiếu nửa thân dưới, điểm tiếp theo vẫn chưa rõ, nhưng anh cảm thấy phù hình này không đơn giản đâu.”