Chào Chàng Quỷ Đẹp Trai Bên Cạnh

Chương 2: Vụ Giết Người Chặt Đầu



Mới sáng sớm, Dung Phỉ đã bị tiếng đập cửa rầm rầm đánh thức.

Mưa gió thế này, quấn chăn ngủ là đã nhất, Dung Phỉ dù đã tỉnh vẫn nằm im không nhúc nhích.

“Chị, chị, chị dậy chưa?” Người đập cửa không ai khác chính là em gái Dung Nguyệt từ nhỏ tính tình đã hấp tấp của cô, đập cửa nửa ngày vẫn chưa thấy động tĩnh gì, nó bực bội chuyển sang dùng chân: “Chị, mau dậy đi, có chuyện lớn rồi!”

Nghe thấy có chuyện lớn, Dung Phỉ cũng giật mình, tung chăn ngồi dậy, cào cào mái tóc ổ quạ của mình rồi mới xuống giường, mang dép ra mở cửa.

“Chuyện gì mà hoảng sợ dữ vậy?”

Dung Phỉ vừa dứt lời, Dung Nguyệt đã lách người chen vào phòng, túm lấy tay cô, hỏi: “Chị, em nghe ba nói tối qua ba tìm được chị ở Áp Nhi Đãng?”

Dung Phỉ trừng mắt nhìn, lát sau mới hiểu được tối qua cô bị lạc ở Áp Nhi Đãng, một con phố trong chợ, cô hỏi: “Rồi sao?”

“Tối qua có vụ giết người ở con phố đó. Cảnh sát đã đến rồi, cả con phố đều bị phong tỏa, chậc chậc, nghe nói người chết là một cô gái mới mười tám tuổi, bị người ta chặt đầu!” Giọng nói của Dung Nguyệt rất kích động, túm Dung Phỉ vào trong: “Chị mau thay quần áo đi, chúng ta đi xem sẽ biết, ôi, ba vừa nghĩ tới chuyện đó đã thấy sợ, ba nói may mà chị không sao!”

“Giết người?!” Dung Phỉ nghe mà hoảng hốt, trấn nhỏ này tuy không đến mức toàn những người hiền lành chất phác, nhưng cũng tính là an phận. Dù cũng có không ít lưu manh nhưng phần đông đều là mấy đứa học sinh trung học, chỉ biết hút thuốc uống rượu, kéo bè kéo lũ đánh nhau, thu chút tiền bảo kê; giết người vẫn là lần đầu tiên, huống chi còn là một vụ chặt đầu, nghe thôi đã rợn cả người.

Trong lúc Dung Phỉ ngây người, Dung Nguyệt đã lấy quần áo trong tủ ra nhét vào tay cô, “Đừng đứng ngây ra đó nữa, nhanh thay quần áo đi rồi chúng ta đi xem, ba mẹ đã qua đó xem náo nhiệt trước rồi!”

Dung Phỉ nhìn vẻ mặt nôn nóng của em gái, thở dài bất lực, đành phải thay quần rồi áo theo nó ra cửa tới Áp Nhi Đãng.

Quả đúng như lời Dung Nguyệt nói, đầu phố có rất nhiều người tụ tập xem náo nhiệt, cảnh sát đang nỗ lực giải tán quần chúng, nhưng cảnh sát dù có uy vẫn không thắng nổi lòng hiếu kỳ của mọi người, vừa giải tán xong một đợt, quay người đi, người người lại chen chúc bu lại. Trấn nhỏ là thế, đến chút gió thổi cỏ lay còn không bỏ qua, huống chi là một vụ giết người bi thảm, làm rúng động lòng người như thế. Mọi người cũng không mấy thương cảm cho người chết, dù sôi nổi thảo luận nào là cô gái này thật đáng thương, hung thủ thật táng tận lương tâm, nhưng nét vui vẻ trong mắt đã bán đứng suy nghĩ tới đây đơn thuần chỉ để góp vui của họ.

Dung Phỉ cau mày để em gái túm tay lôi vào biển người đang chen lấn. Cô không thích mấy cảnh náo nhiệt thế này. Trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh đầu lâu tối qua mình tưởng tượng khi lạc đường, khiến hô hấp cô chợt nghẹn lại, ngực như bị bóp chặt một cái.

Dung Nguyệt không để ý tới vẻ khác thường của cô, dựa vào dáng người nhỏ nhắn, chẳng mấy chốc đã kéo cô lên được tốp đầu.

Khác với những gì đã tưởng tượng, ngoại trừ chút vết máu chỗ miệng cống gần nhà vệ sinh công cộng, trên đất không có chút dấu vết dư thừa nào.

“Chị Trương, chị nhìn vết máu ở nắp cống kia đi, chị tới trễ nên không biết, cái đầu được phát hiện ở đó đó, đã bị cảnh sát đem đi rồi, trông kinh lắm.” Hai chị em vừa bám được vào dây phân cách, bác gái bên cạnh đã to giọng nói chuyện với một người khác: “Lúc đó bên cạnh cái đầu còn có một trái bưởi, trái bưởi đó dính đầy máu, mưa suốt cả đêm vẫn không rửa hết được, cũng bị cảnh sát đem đi rồi.”

Dung Phỉ nghe mà hết hồn, hai chân mềm nhũn thiếu chút ngã khụyu xuống, nhưng cuộc hội thoại của hai người bên cạnh vẫn tiếp tục.

“Chỉ có đầu thôi sao? Còn người đâu?” Người được gọi là chị Trương vội vàng thổn thức, hít sâu một hơi rồi hỏi.

“Trước mắt chỉ mới phát hiện cái đầu, thân người vẫn chưa tìm được.” Bác gái bắt chuyện với chị Trương cũng líu lưỡi, lắc đầu.

Hai người vừa dứt lời, cảnh sát lại tới đuổi người, Dung Phỉ kéo tay Dung Nguyệt, xoay người đi ra ngoài: “Không có gì hay để xem, về thôi.”

Dung Nguyệt không muốn, nhưng thấy gương mặt trắng bệch của Dung Phỉ, nhớ tới tối qua chị đi đưa bưởi cho nhà dì Hai bị lạc ở đây, liền im lặng để cô dẫn ra khỏi đám người.

“Chị, quả bưởi bị cảnh sát mang đi, chẳng lẽ là của chị?” Vừa ra khỏi đám người, Dung Nguyệt đã kéo Dung Phỉ tới một góc khuất, nôn nóng nhìn cô.

“Chị không biết, nhưng quả bưởi tối qua đưa tới nhà dì Hai, quả thật bị rớt ở chỗ này.” Dung Phỉ tái mặt lắc đầu, nhớ tới ảo giác kỳ dị lướt qua trong chớp mắt vào tối qua, cộng thêm chuyện hôm nay, bỗng thấy lạnh cả sống lưng.

Dung Nguyệt không nói hai lời đã kéo Dung Phỉ về nhà.

Lúc hai người về đến nhà, ba mẹ đã chờ sẵn, vừa thấy họ vào, ba Dung đã nhướng mày quát lớn: “Dung Nguyệt, sao suốt ngày con cứ dẫn chị con chạy lung tung vậy? Mấy chuyện thế này, con gái con đứa xem náo nhiệt cái gì chứ?”

Dung Nguyệt trước nay luôn thích chống đối, hiếm khi không cãi nhau với ba Dung, ngược lại còn lo lắng kéo tay Dung Phỉ: “Ba, chị nói, quả bưởi tối qua chị đưa tới nhà dì Hai đã bị rơi ở Áp Nhi Đãng, tụi con nghe nói đã bị cảnh sát đem đi.”

Ba Dung nghe xong sửng sốt, nhưng sau đó lại không chút phản ứng: “Không sao, cảnh sát chỉ thu thập vật chứng thôi, chuyện này lại không liên quan tới chúng ta, có đem đi cũng không sao.” Quay đầu thấy sắc mặt Dung Phỉ không được tốt, không khỏi lo lắng: “Không sao đâu Dung Phỉ, con đừng nghĩ nhiều, sau này chúng ta không ra đường ban đêm nữa là được.” Ngoài miệng thì an ủi con gái, nhưng trong lòng ba Dung vẫn còn sợ hãi, may mà người gặp chuyện không phải con gái mình.

Dung Phỉ gật đầu: “Buổi sáng trời lạnh, con còn chưa tỉnh ngủ đã bị Dung Nguyệt làm ồn, con về giường ngủ thêm một lát.”

Biết con gái đang sợ, ba Dung không trách cô, chỉ gật đầu.

Dung Nguyệt bĩu môi nhìn theo hướng Dung Phỉ về phòng, chạy đến cạnh ba giành lấy chổi lông gà, nhận việc quét dọn hàng hóa: “Ba, mẹ đâu rồi?”

“Trong bếp đó, nói là muốn luộc trứng để chị con ăn cho đỡ sợ.” Chổi bị con gái giành mất, ba Dung ngồi xuống bên cạnh, châm điếu thuốc: “Xảy ra chuyện thế này, chắc mấy ngày tới không ai bán đồ ăn ở Áp Nhi Đãng đâu, muốn mua đồ ăn thì tới cái chợ mới mở bên kia, đi về chắc chừng một tiếng.”

Dung Nguyệt quệt miệng lầu bầu: “Ba có phải đi mua đâu.”

Có lúc nào không phải cô hoặc chị đi mua đồ ăn? Nhà mở cửa buôn bán, nhiều lúc không đủ người, nhất là những lúc bận rộn, phải tốn nhiều thời gian như vậy để đi mua đồ ăn quả thật rất bất tiện, nhưng không còn cách nào khác.

Dung Phi vừa vào phòng đã cởi áo chui vào ổ chăn, nhưng lăn qua lộn lại hồi lâu vẫn không ngủ được, hình ảnh về cái đầu lâu kia, cô càng không muốn nghĩ tới, nó lại càng hiện ra, khiến lòng người bất an.

Cửa phòng không khóa, mẹ Dung đem hai quả trứng gà vào, thấy Dung Phỉ đang ôm chăn ngẩn người, sắc mặt không tốt, bà không khỏi có chút lo lắng: “Phỉ Phỉ, mẹ có luộc cho con hai quả trứng gà, dậy ăn đi cho đỡ sợ.”

“Dạ” Dung Phỉ đồng ý nhưng lại không ngồi dậy: “Mẹ đặt lên tủ đầu giường đi, lát nữa con ăn.”

Mẹ Dung cũng không nhiều lời, để trứng xuống rồi ra ngoài.

Mẹ Dung có một thói quen không tốt là vô phòng con gái, lúc đi ra chưa bao giờ nhớ đóng cửa. Dung Phỉ không thích để cửa ngủ, lại lười nhúc nhích, thôi thì cứ mặc nó vậy, cô nhìn chằm chằm quả trứng ở đầu giường, bất giác ngẩn ra.

Một bóng sáng chợt thoáng qua, cô nhìn theo, là một cô gái mặc váy trắng đứng ở đầu giường, lúc đầu cô còn tưởng là Dung Nguyệt, nhưng cô đột nhiên nhận ra, không đúng, hôm nay Dung Nguyệt không mặc váy mà mặc bộ thể thao màu hồng phấn cô tặng lúc sinh nhật mười bảy tuổi, tóc cũng không thả mà luôn thích buộc đuôi ngựa!

Dung Phỉ sợ tới mức trừng lớn hai mắt, há mồm muốn kêu nhưng đầu lưỡi tê rần, không cách nào phát ra tiếng được, tiếp đó cả người như bị niệm chú định thân, không nhúc nhích được.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân lẹp xẹp, còn có tiếng nói cười hi hi ha ha của cha mẹ và em gái, Dung Phỉ có thể nghe rõ từng chữ họ nói, thậm chí có thể nhìn thấy bóng dáng của mẹ qua khe hở của cửa, nhưng lại không la được, không giãy được. Cô không ngừng cầu nguyện có người bước vào cứu mình, lại tuyệt vọng khi thấy mẹ lướt ngang qua cửa.

Dung Phỉ muốn nhắm mắt, nhưng không được, tầm mắt cô bất giác bị cô gái váy trắng kia thu hút. Cô gái kia không xoay người lại, cứ đứng quay lưng như thế, thật lâu sau, cô ta thong thả ngồi xuống giường.

Dung Phỉ trừng mắt nhìn, cảm thấy lông tơ trên người dựng ngược cả lên, chỉ biết đọc thầm A di đà phật trong lòng một cách bất lực.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv