Edit: SCR0811
Dung Phỉ gần như lục tung mọi ngóc ngách trong nhà. Trừ phòng ngủ của ba mẹ, cả ổ chó đã bỏ hoang mấy năm trong sân cô cũng không tha, nhưng vẫn không tìm được chuỗi hạt.
“Không có, không có, sao lại không có?” Dù biết hy vọng xa vời, nhưng Dung Phỉ vẫn không ngừng đi tới đi lui tìm kiếm khắp nơi, gấp đến muốn khóc.
“Con tìm gì thế? Bị mất gì hả?” Hiếm khi được thảnh thơi, ba Dung định nhâm nhi trà nóng, thưởng thức TV, nhưng ngồi chưa ấm mông, Dung Phỉ vo ve như ruồi, cứ bắt ông phải nhích tới nhích lui, lại còn nhấc mông, sao nhịn cho nỗi.
Lý Thấm cũng đang loay hoay tìm phụ khắp nhà, nghe giọng liền ngẩng đầu: “Là vòng tay của Phỉ Phỉ bị mất.”
“Vòng tay?” Ba Dung nhíu mày: “Vòng tay gì?”
“Thì là vòng tay đó.” Dung Phỉ tiếp lời: “Không có gì đâu, ba cứ xem TV đi, con tự tìm được rồi.”
Ba Dung nghi hoặc liếc nhẹ hai người, không để tâm lắm, tay nâng tách trà bắt đầu nhâm nhi, tầm mắt cũng dời về kịch kháng chiến trên truyền hình. Còn vòng tay, ông không có chút ấn tượng nào, chưa từng để ý trên tay Dung Phỉ có đeo vòng tay gì.
Sau lời chất vấn của ba Dung, Dung Phỉ không tiện tiếp tục lục lọi khắp nơi, chỉ tìm khắp nhà thêm một lần rồi nhục chí quay về phòng.
Không có…
Nếu để Thẩm Khiêm biết mình làm mất xá lợi tử, hẳn sẽ giận lắm nhỉ?
Về phòng, Dung Phỉ rên nhỏ một tiếng, ngã người xuống giường.
“Mất cũng đã mất, cậu đừng rối rắm nữa.” Lý Thấm theo vào sau, thấy Dung Phỉ cau mày nằm trên giường, lên tiếng khuyên nhủ.
“Không đâu, Thẩm Khiêm mà biết sẽ giận lắm.” Dung Phỉ dốt cỡ nào cũng biết cái vòng xá lợi tử đó là đồ hiếm có khó tìm. Cô không tiếc vì mất đồ, chỉ cảm thấy mình cô phụ tâm ý của Thẩm Khiêm, lòng mang áy náy.
“Cậu cũng đâu có cố ý.” Lý Thấm vỗ lưng Dung Phỉ: “Được rồi, đừng làm cái vẻ đòi sống đòi chết đó nữa, tớ thấy anh ta cũng không phải loại quỷ không biết nói đạo lý, chắc sẽ tha thứ cho cậu thôi.”
“Kỳ thật…”
“Tới hiểu mà.” Lý Thấm tiện đà ngồi xuống mép giường: “Cậu cảm thấy món đồ đó là anh ta tặng cậu, cậu thấy thẹn với anh ta có đúng không?”
Dung Phỉ không lên tiếng, rầu rĩ rút mặt vào chăn.
“Phỉ Phỉ…”
Dáng vẻ muốn nói lại thôi của Lý Thấm làm Dung Phỉ có chút bồn chồn, nghi hoặc quay đầu nhìn cô: “Sao thế?”
“Tớ thật lòng mong cậu có thể hạnh phúc.” Tuy giọng nói mang theo ý cười, nhưng khi nói đến hai chữ hạnh phúc, khoé mắt Lý Thấm lộ vẻ mờ mịt, mũi lên men: “Vậy nên, mặc kệ tương lai thế nào, đừng để bản thân phải khó xử, hạnh phúc là tốt rồi.”
Dung Phỉ sửng sốt, vội bật người ngồi dậy: “Yên tâm, tớ sẽ cố gắng làm cho bản thân được hạnh phúc. Cậu cũng phải vậy đó, đừng làm khó chính mình, hạnh phúc là tốt rồi.”
Hạnh phúc sao…
Lý Thấm cong môi, không nói gì, mi mắt hơi hạ.
Lại là nụ cười còn khó coi hơn cả khóc ấy. Dung Phỉ bỗng thấy ngực nhoi nhói, đành ném chuyện phiền não ra sau đầu, vỗ vai Lý Thấm nói sang chuyện khác: “Ở trong phòng ủ rũ cũng không tốt, chúng ta ra ngoài đi dạo đi, hiếm khi có dịp nhàn rỗi như hôm nay.”
“Ra ngoài? Không phải cậu luôn ghét ra ngoài vào ngày mưa sao?” Đề tài vừa chuyển, tâm trạng u uất của Lý Thấm liền tốt lên trông thấy.
“Đúng đó, cho nên hiếm khi Dung Phỉ tớ chịu liều mình bồi quân tử giữa cái thời tiết quái quỷ này, cậu phải tranh thủ nắm lấy, bỏ lỡ là tiếc lắm đó nha.” Dung Phỉ cười trêu ghẹo, chân trần kéo Lý Thấm ra khỏi phòng.
Dung Phỉ và mẹ Dung đang vừa cắn hạt dưa vừa trông tiệm, thấy hai người định ra ngoài, sửng sốt nhướng mày.
“Hai chị định ra ngoài à?” Dung Nguyệt nhai hạt dưa, chớp mắt tò mò hỏi.
“Ừ” Dung Phỉ gật đầu: “Cũng không có gì làm, định ra ngoài di dạo.”
“Nhưng trời còn mưa mà?” Dung Phỉ ghét mưa là chuyện mà người người đều biết; nếu không phải việc cấp thiết, có cho tiền cô cũng không đi, giờ đột nhiên lại muốn ra ngoài, không hiếu kỳ mới lạ.
“Mưa bụi thôi mà, không sao đâu.” Ngoài miệng nói thế nhưng vừa thấy mấy hạt mưa lất phất ngoài mái hiên, Dung Phỉ đã nhíu mày.
“Tiểu Nguyệt, muốn đi chung không?” Dung Phỉ không không hỏi nhưng Lý Thấm lại mở lời.
“Không đâu.” Dung Nguyệt lắc đầu: “Trời lạnh thế này, em lười ra đường lắm, hai chị đi đi.”
Mưa bụi không lớn nên hai người không mang dù. Với lại, cả dãy phố đều có mái hiên, mưa lớn thì cứ đi sát chân tường là được, mang dù theo cồng kềnh lắm.
Hai cô gái dạo loanh quanh mấy tiệm trang sức. Tuy có nhiều lúc Lý Thấm cực kỳ “menly”, nhưng sở thích thì vẫn khá hợp rơ với Dung Phỉ, vừa nhắc tới dạo phố, hai người liền thống nhất đến tiệm trang sức.
Kỳ thực, trong đầu hai người không có sẵn món đồ nào đặc biệt muốn mua, cái họ muốn là tận hưởng cảm giác sung sướng của quá trình lựa chọn trang sức. Hai người chọn lựa hăng say, vui đến quên trời quên đất, nhưng chọn một hồi, Dung Phỉ bỗng thấy là lạ.
Cái cảm giác hơi lạnh chạy dọc sống lưng, bầu không khí thoáng chốc như giảm đi cả mười độ này, Dung Phỉ đã không còn lạ gì. Trong tích tắc, Dung Phỉ ngừng tay, đảo mắt nhìn một lượt xung quanh.
“Sao thế?” Lý Thấm đi trước hai bước, thấy Dung Phỉ đột nhiên dừng lại, cô nghi hoặc dừng theo, rồi lại thấy Dung Phỉ dáo dác nhìn quanh.
“Không.” Không thấy gì khác thường, Dung Phỉ vẫn chưa hết bồn chồn: “Đằng trước có tiệm túi xách vừa khai trương, ba mươi đồng một cái, đi xem không?” Dung Phỉ kéo Lý Thấm đi liền một mạch, tầm mắt lần nữa quét một vòng xung quanh. Cảm giác này… chẳng lẽ do thần kinh quá nhạy cảm?
“Rẻ vậy sao?” Lý Thấm cười cười, dù bản thân cảm thấy túi ba mươi đồng chắc chắn không thể là hàng tốt, nhưng vẫn để mặc Dung Phỉ kéo đi.
“Ừ” Dung Phỉ gật mạnh đầu: “Tớ nghe em họ nói thế. Gần đây nó có mua túi ở tiệm đó, nó nói nếu không nói ra là ba mươi đồng, ai cũng nghĩ ít nhất phải một trăm, đến cả chủ một tiệm chuyên bán túi hiệu cũng nhìn không ra.”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến trước cửa tiệm túi xách.
Vừa chạm vào tay nắm cửa, Dung Phỉ liền thở hắt ra. Bên trong tiệm túi xách, người đến người đi như trẫy hội, cảm giác lạnh lẽo như bị quỷ dòm ngó lúc trước đã hoàn toàn biến mất.
“Cái phản ứng thở phào nhẹ nhõm này của cậu là sao đây?” Lý Thấm nhìn phản ứng lạ kỳ của Dung Phỉ, buồn cười nhướng mày.
“Mau lựa túi đi.” Dung Phỉ cười gượng, thấy cả cửa tiệm trưng bày đủ loại mẫu mã liền hồ hởi chen vào, bắt tay lựa chọn.
Lý Thấm lắc đầu, cũng vào theo.
Không thể không nói, mẫu mã và chất lượng túi xách của tiệm này đúng thật không tệ, nhưng cô nhanh chóng nhận ra đây đều là những mẫu cũ đã lỗi mốt ở mấy thành phố lớn. Chắc chắn là chủ tiệm tới xưởng mua lại hàng tồn kho, chất lượng không đến nổi tệ, giá thành lại rẻ, nhưng chỉ phù hợp với những thị trường nông thôn.
Lựa một hồi, Dung Phỉ chọn được hai cái. Một cái là da buck màu đen, một cái là da nhân tạo màu hồng phấn. Cái màu đen cô tặng cho Lý Thấm, còn màu hồng sẽ tặng cho Dung Nguyệt.
“Cậu không mua cái nào cho mình à?” Nghe nói cái màu hồng là tặng cho Dung Nguyệt, Lý Thấm hỏi.
“Không” Dung Phỉ lắc đầu, đưa tay nhận lấy túi xách chủ tiệm đưa, kéo Lý Thấm ra cửa: “Cậu không phải không biết, tớ đi đâu cũng chỉ thích đi tay không, không thích xách theo gì hết, có mua về cũng chỉ để chưng.”
Vừa ra cửa, Dung Phỉ và Lý Thấm bỗng rùng mình.
“Lạnh thế?” Dung Phỉ chà xát hai tay, đưa lên miệng hà hơi ủ ấm.
“Ừ, cả người tớ nổi da gà hết rồi.” Nhưng Lý Thấm cũng không nghĩ nhiều, trừ cái áo lông của Dung Phỉ, cô chỉ mặc độc chiếc áo phông, lạnh cũng không có gì lạ.
Lý Thấm không nghĩ nhiều nhưng Dung Phỉ lại đặc biệt mẫn cảm. Dù vậy, cô vẫn không phát hiện được có gì khác thường. Nghĩ đến vòng xá lợi tử đã mất, Dung Phỉ bỗng thấy tiếc nuối.
“Đằng trước có tiệm bán đồ ăn vặt, trời lạnh như vậy, hay tụi mình ra đó ăn một chén đi?” Nom thấy một gia đình đang ngồi ăn thức ăn nóng hôi hổi, Lý Thấm đề nghị.
“Được” Dung Phỉ gật đầu.
Đạt được sự thống nhất, hai người lập tức đi tới quán ăn vặt.
Những tưởng quanh một nồi nước dùng nóng hôi hổi như thế, không khí trong quán sẽ ấm áp hơn tí, nhưng cái lạnh rợn người kia vẫn vờn quanh, còn không ấm bằng trong tiệm túi xách.
“Ăn xong chúng ta về nha.” Dung Phỉ không ngừng dòm ngó khắp nơi, vẫn chẳng phát hiện được gì.
“Ừ”. Lý Thấm cũng không thích cảm giác lạnh lẽo này, chi bằng về sớm cho rồi.
Hai người gọi hai chén súp cay. Thức ăn nhanh chóng được bưng ra, cay đến mức hai người ăn mà trán lấm tấm mồ hôi, nhưng cảm giác lạnh lẽo nơi lòng bàn chân vẫn không thể xua đi, đúng nghĩa là nóng-lạnh đan xen.
Dung Phỉ dám chắc hai cô đã bị thứ gì đó không sạch sẽ theo dõi. Tay bất giác nắm chặt huyết ngọc trước ngực, cảm giác bất an trong lòng mới thoáng dịu lại.
Thẩm Khiêm đã đi phụ giúp phá án, Dung Phỉ cứ tưởng anh sẽ đi tận vài hôm, ai dè chân vừa bước ra khỏi quán ăn vặt, cô đã thấy Thẩm Khiêm đứng dưới mái hiên phía đối diện. Bất ngờ thay, Thẩm Khiêm vừa xuất hiện, cảm giác lạnh lẽo kỳ quái kia cũng bay biến.
Cô còn chưa kịp bước qua, thân hình của Thẩm Khiêm thoắt cái đã bay tới bên cạnh.
“Về nhà thôi.” Thẩm Khiêm đưa tay vuốt mấy giọt nước mưa trên tóc Dung Phỉ, nụ cười tuy nhẹ nhưng đầy dịu dàng.
Dung Phỉ đồng ý theo bản năng, nhưng nhớ tới mình còn đang đứng trước quán ăn tấp nập, vội nuốt tiếng ‘được’ của mình vào.
“Sao còn chưa đi?” Lý Thấm không thấy được Thẩm Khiêm, chỉ thấy khó hiểu sao Dung Phỉ lại đứng ngẩn ra đấy.
“Được, về nhà.” Nương theo câu hỏi của Lý Thấm, Dung Phỉ híp mắt cười gật đầu.
Lý Thấm nhấm nuốt câu trả lời không chút liên quan kia, cứ thấy quái quái, nhưng cũng không hỏi thêm gì, chỉ nhún vai ra chiều bất đắc dĩ rồi kéo tay Dung Phỉ về nhà.
Mãi đến một ngã tư vắng vẻ, cảm nhận được Dung Phỉ bị một sức mạnh vô hình kéo đi, Lý Thấm mới giật mình nhận ra phản ứng lúc nãy của Dung Phỉ quái ở chỗ nào. Dám chắc là có liên quan đến ông chồng quỷ Thẩm Khiêm của cô rồi.
Thẩm Khiêm khoát tay qua eo Dung Phỉ, thế thì tư thế của Dung Phỉ sẽ không bị kỳ, lại thêm Lý Thấm hỗ trợ, hai người bắt đầu không kiêng nể gì mà trò chuyện với nhau.
“Ừm… em lỡ làm mất vòng xá lợi tử rồi.” Dung Phỉ nói xong liền cúi gầm mặt, không phải sợ, là áy náy.
Thẩm Khiêm thoáng sửng sốt, mắt liếc ngay xuống chỗ cổ tay Dung Phỉ, mày bất giác nhíu lại, nhưng nom thấy dáng vẻ cúi đầu nhận sai của Dung Phỉ, lời trách cứ không cách nào thốt ra được.
“Xin… xin lỗi anh…” Chờ cả buổi không nghe được Thẩm Khiêm nói câu nào, Dung Phỉ càng thêm thấp thỏm.
“Mất rồi thì thôi.” Dù xá lợi tử là vật hiếm có, Thẩm Khiêm cũng không nỡ trách cứ Dung Phỉ: “Cùng lắm thì sau này anh lại tìm thêm cái khác.”
“Anh… anh không trách em hả?” Dung Phỉ nghe vậy, kinh ngạc ngẩng đầu.
“Em đã nói là lỡ rồi.” Thẩm Khiêm cười cười: “Em cúi đầu cứ như con cún nhỏ ấy, anh đáng sợ thế à?”
“Em là tại…” Dung Phỉ cắn môi dưới, không biết phải nói gì.
“Được rồi, không sao đâu.” Thẩm Khiêm buồn cười lắc đầu.
“Đúng rồi, không phải anh đi giúp đỡ cảnh sát Dư điều tra án sao? Sao lại đột nhiên quay về? Giải quyết xong rồi hả?” Nhớ tới nhiệm vụ của Thẩm Khiêm, Dung Phỉ thắc mắc.
“Không” Thẩm Khiêm chỉ vào ngực Dung Phỉ, nói: “Em không cảm nhận được hiện giờ anh khác với ngày thường sao?”
“Hả?” Dung Phỉ nhướng mày, đánh giá thật kỹ Thẩm Khiêm từ trên xuống dưới, mới chợt phát hiện cơ thể anh mờ hơn thường ngày rất nhiều, không giống với bộ dạng trong suốt của lần bị thương nguyên thần lúc trước, mà như một đám sương mù ngưng tụ lại, hư hư thật thật: “Anh, anh bị sao thế?”
“Đừng lo lắng, anh không sao.” Thấy Dung Phỉ hiểu lầm, Thẩm Khiêm vội giải thích: “Cái em thấy hiện giờ chỉ là phần tàn hồn của anh trong huyết ngọc, bản thể vẫn ở chỗ kia.”
“À” Dung Phỉ gật đầu, hiểu rõ. Thẩm Khiêm xuất hiện, chắc do có liên quan đến âm khí vừa rồi.
Lý Thấm nghe Dung Phỉ tự đối thoại một mình, lúc đầu còn thấy hơi kỳ, nhưng nghe nhiều thành quen, thấy có người nhìn về phía họ, cô còn cố ý phối hợp ‘lắng nghe’ Dung Phỉ nói. Cô làm bóng đèn làm cũng thật tròn vai.
Thấy dáng vẻ ‘chịu khổ’ của Lý Thấm, Dung Phỉ vỗ vai an ủi, sau đó lại tiếp tục quay đầu nói chuyện với Thẩm Khiêm: “Vụ án có tiến triển gì chưa?”
“Có vẻ hắn cũng hơi chút kiêng kỵ khi có sự gia nhập của cảnh sát, rất ngoan ngoãn.” Nhắc tới Lương Cảnh Thần, mắt Thẩm Khiêm liền để lộ vẻ âm trầm: “Nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Việc cảnh sát cần làm chỉ là giám sát hắn thật chặt, chờ hắn hiện nguyên hình. Chỉ cần túm được chứng cứ chứng minh hắn gây án thì mọi chuyện sẽ dễ hơn rất nhiều, chung quy lại thì hắn vẫn đang phải khoác lớp da người.”