"Mẹ, gần đây mẹ có khỏe không, con trai bất hiếu, ra nước ngoài lâu như vậy, khiến mẹ nhớ nhung rồi!" Lương Nhất Bá nhìn thấy mẹ già của mình, mắt liền đỏ, vẻ mặt hổ thẹn.
"Được rồi, được rồi! Con về là tốt rồi, Nhất Bá à, con ra ngoài điều trị, thân thể hồi phục thế nào rồi!" Vẻ mặt bà cụ cũng hơi kích động, ở trước mặt con trai hiếm khi lộ ra ánh mắt hiền hòa.
Dù sao, con lớn mất sớm, bà chỉ còn một đứa con trai, đã dành tất cả tình thương của mẹ vào đứa con trai này, chỉ đáng tiếc, đứa con trai thứ hai này không chịu tranh giành, hết lần này tới lần khác sinh hai đứa con gái, khiến cho bà có chút thất vọng.
"Mẹ, con đã đỡ hơn nhiều, khiến mẹ lo lắng rồi, Niệm Huyền, còn không nhanh quay đây, nói xin lỗi bà nội!" Lương Nhất Bá nói hai câu, vội vàng vẫy tay với con gái ở phía sau.
"Bà nội, cháu xin lỗi, hôm đó cháu khiến bà tức giận rồi!" Lương Niệm Huyền không tình nguyện đi lên, cắn môi nói.
"Hừ! Cháu biết sai là tốt rồi!" bà cụ hừ một tiếng, sắc mặt lập tức nghiêm lại, vừa nhìn qua cô một chút lại quay về phía Lương Nhất Bá nói: "Lúc con không ở đây, con bé này, càng ngày càng không nghe lời, lại năm lần bảy lượt không vâng lời mẹ, cũng không biết con làm ba mà dạy dỗ kiểu gì vậy!"
"Mẹ, đều là con không tốt, Niệm Huyền đã biết sai rồi, mẹ bỏ qua cho nó đi!" Lương Nhất Bá cười làm lành nói.
"Hừ, con đã nói vậy, mẹ làm bà nội cũng không so đo với cháu gái. Nhưng mà, có chuyện này, con phải giúp mẹ nói nó một chút. Hiện tại Phong Đỉnh muốn kiện nhà họ Lương chúng ta, mẹ nghe nói con bé có quan hệ không tồi với ông chủ của Phong Đỉnh, con kêu nó nhanh đi năn nỉ ông chủ Phong Đỉnh một chút!" bà cụ lập tức nhắc lại chuyện xưa. Hiện tại chuyện này đã vô cùng cấp bách, bởi vì cuối tuần này, tòa sẽ xét xử vụ án, nếu như thua kiện, phần lớn Cố phần công ty nhà họ Lương sẽ đều thuộc về Phong Đỉnh rồi.
Chuyện liên quan tới sống chết của nhà họ Lương, sao bà cụ có thể không sốt ruột.
"Bà nội, con đã nói rồi, con thật sự không quen với ông chủ của Phong Đỉnh, thậm chí ngay cả mặt của người đó thế nào con còn chưa thấy, sao con có thể giúp bà chuyện này!" Lương Niệm Huyền bĩu môi, quả thật là hết chỗ nói rồi, bà cụ chắc chắn tin lời gièm pha của Lương Phúc, nên mới thấy mình với ông chủ Phong Đỉnh có gì đó.
Mà lúc này, Lương Nhất Bá chợt nhíu mày: "Niệm Huyền à, không phải hiện tại con là giám đốc chi nhánh của công ty Phong Đỉnh sao? Con đi năn nỉ ông chủ của con một chút, hẳn là được chứ?"
Lương Nhất Bá không rõ tình hình, nhưng ông cảm thấy, với thân phận của con gái mình, năn nỉ ông chủ Phong Đỉnh một chút, hình như cũng không có gì khó.
"Giỏi lắm! Con bé chết tiệt này! Còn nói không có gì với ông chủ của Phong Đỉnh? Nếu quả thật không có gì, chỉ với người bình thường như mày, ông chủ Phong Đỉnh sao có thể cho mày lên làm giám đốc chi nhánh của công ty? Mày, mày chính là muốn thấy nhà họ Lương chúng ta lụi bại, mày chính là ghen tị tao giao công ty cho anh mày, mày là đồ bụng dạ độc ác! Khụ!" bà cụ tức giận đến mức gương mặt già nua trở nên hung hăng, muốn bao nhiêu xấu xí có bấy nhiêu xấu xí, nếu không phải Lương Nhất Bá ở đây, có khi còn muốn dùng gậy đập con nhóc này.
Sắc mặt Lương Niệm Huyền vô cùng quẫn bách, không ngờ ở thời điểm quan trọng, ba lại nói tin tức này ra.
Vốn cô lo lắng người nhà họ Lương lầm tưởng mình có gì đó với ông chủ của Phong Đỉnh.
Hiện giờ có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch!
"Mẹ! Mẹ đừng nóng giận!" Lương Nhất Bá vội vàng tiến lên vỗ lưng bà ta, sau đó trừng mắt nhìn con gái: "Con nói con đó, không phải chỉ năn nỉ ông chủ của con chút sao? Có thể được thì tốt, không được chúng ta lại nghĩ cách, cần gì phải khiến bà con không vui!"
"Tao hỏi mày, mày đi hay không đi?" bà cụ ngẩng đầu lên, sắc mặt âm trầm lớn tiếng nói.
Lương Nhất Bá vội vàng cho Lương Niệm Huyền một ánh mắt, mà Lương Niệm Huyền lúc này có thể nói cái gì? Chỉ có thể nhắm mắt đồng ý: "Được rồi, con thử xem sao!"
"Đi ngay bây giờ!" bà cụ không chờ nổi một giây, hung hăng đập gậy chống, thúc giục.
Vẻ mặt Lương Niệm Huyền khó coi, xoay người đi ra ngoài. Lái xe thẳng đến công ty Phong Đỉnh.
Không đến nửa tiếng đã tới tòa nhà Phong Đỉnh.
Tuy Lương Niệm Huyền được bổ nhiệm làm việc ở Phong Đỉnh, nhưng cô vẫn chưa chính thức lên cương vị, cho nên cô cũng chưa tới công ty Phong Đỉnh mấy lần. Nhưng trước đó Trương Miên đã dắt cô chào hỏi mọi người, trên dưới công ty đều biết cô là giám đốc chi nhánh, cho nên tiếp tân nhìn thấy cô cũng không ngăn cản mà nhiệt tình chào hỏi.
Hơn nữa lấy cấp bậc của cô, không cần hẹn trước, trực tiếp có thể tới phòng làm việc của tổng giám đốc.
Mà đối với tổng giám đốc của Phong Đỉnh, Lương Niệm Huyền cũng khá tò mò.
Lúc trước cô tới Phong Đỉnh báo cáo, định kêu Trương Miên dẫn đi gặp một chút, nhưng Trương Miên nói bình thường ông chủ rất bận rộn, cũng không thể nào cứ ở suốt trong công ty.
Lương Niệm Huyền nhờ Trương Miên gọi điện cho ông chủ, Trương Miên cũng không đưa cho cô, nói ông chủ chỉ có một đường dây liên lạc công việc, không hy vọng bị người khác quấy rầy.
Lúc đó Lương Niệm Huyền liền thấy có chút kỳ quái.
Làm gì có ông chủ nào như thế?
Nhưng dù sao giá trị con người của ông chủ hơn mấy chục tỷ đồng, cô cũng không tiện âm thầm chỉ trích sau lưng.
Mà lần này, cô cũng không ôm bao nhiêu hi vọng có thể gặp được ông chủ, dù sao bà nội bắt cô tới đây, cô cũng chỉ tới thử vận may thôi.
Mà khi cô gõ cửa rồi đẩy cửa văn phòng tổng giám đốc ra, bỗng nhiên giật mình.
Bởi vì lúc này, trên ghế xoay gần cửa sổ sát đất có một người đang ngồi, đưa lưng về phía cô, bóng lưng rộng, tóc chỉnh tề, làm cho người ta cảm thấy anh ta rất chín chắn bá đạo. Nhưng kỳ quái là, cảnh tượng này khiến cô cảm thấy có chút quen thuộc khó hiểu.
"Tổng, tổng giám đốc!" Lương Niệm Huyền phục hồi tinh thần lại, vội vàng hoảng loạn mà nói.
Mà bóng lưng kia hơi cứng lại một chút, cũng không quay lại ngay lập tức.
"Chuyện đó, tổng giám đốc, tôi là Lương Niệm Huyền, tôi đến tìm anh là có chút chuyện riêng. Phong Đỉnh kiện nhà họ Lương chúng tôi, tôi hi vọng, anh có thể cho nhà họ Lương chúng tôi chút thời gian, chúng tôi chắc chắn sẽ trả lại cả lời lẫn lãi số tiền đã mượn quá kỳ hạn kia cho anh!" Giọng Lương Niệm Huyền hơi lo lắng, lấy hết can đảm nói liền một mạch, nói xong căng thẳng mà cứng đờ người, chờ đợi ông chủ trả lời, trái tim đập bình bịch liên tục.
"Khụ! À, ông chủ của em, cậu ấy không ở đây!" Bóng lưng kia bỗng họ khan hai cái, chợt chậm rãi xoay người lại, lộ ra một khuôn mặt quen thuộc.
Mà lúc này biểu cảm của Lương Niệm Huyền cực kỳ kinh ngạc hô lên: "Cố Bách Thiên? Sao lại là anh?"
Chợt nghĩ tới điều gì, mặt lập tức phồng lên như cái bánh bao.
Còn phải hỏi sao?
Cố Bách Thiên là bạn của ông chủ Phong Đỉnh, còn là tài xế, xuất hiện ở chỗ này cũng không kỳ quái.
"Anh nhanh xuống đây, đó là chỗ của tổng giám đốc, anh làm gì có tư cách ngồi ở đó!" Lương Niệm Huyền thở hồng hộc nói. Đồng thời có cảm giác bị người ta trêu đùa.
"Không sao cả, anh với cậu ấy rất thân, bình thường cũng ngồi ghế của cậu ấy mà!" Cố Bách Thiên cười ha ha, nhưng vẫn đứng lên khỏi chỗ ngồi.
"Thân cũng không được!" Lương Niệm Huyền thường không nghe theo sẽ không buông tha, nhíu mày nói: "Lúc không có ai hai người là bạn bè, nhưng nơi này là công ty, công ty có phép tắc của công ty, anh là bạn của ông chủ thì càng phải công tư phân minh, biết chưa?"
Đối mặt với sự dạy dỗ của vợ, Cố Bách Thiên cũng không dám cãi lại, chỉ có thể gật đầu nói biết rồi. Trong lòng còn đang cảm thấy kì quái, không biết Trương Miên đi đâu rồi, sao đột nhiên lại thả cô ấy tới đây.
"Tổng giám đốc, cần anh ký danh sách nhân viên chuyển tới Lâm Sơn..."
Mà lúc này một người đẹp mặc đồ công sở, khí chất già dặn gõ cửa một cái đi vào, thấy tình hình trong phòng lập tức sửng sốt.
"Chị Miên? Chị vừa gọi anh ấy là gì?" Lương Niệm Huyền lập tức ngày ra, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
Cố Bách Thiên vội vã ra hiệu bằng mặt, Trương Miên lập tức phản ứng lại, ho khan hai tiếng, nói: "À, thì ra tổng giám đốc không ở đây, kỳ lạ thật, sáng sớm hôm nay rõ ràng tôi nhìn