"Anh hỏi cái này làm gì? Lẽ nào anh nghĩ nghĩ ba nói dối?" Lương Niệm Huyền giống như ý thức được điều gì, bỗng nhiên cay mày hỏi.
Trực giác của phụ nữ luôn rất nhạy cảm, cô không tin Cố Bách Thiên lại vô duyên vô cớ hỏi chuyện này.
Cố Bách Thiên chỉ cười trấn an nói: "Không có việc gì, anh chỉ hỏi chút thôi, lúc về anh kêu Lê Vũ cho ba ít thuốc để chữa trị."
"Ồ!" Lương Niệm Huyền gật đầu, sắc mặt hòa hoãn lại, khả năng chữa bệnh của Cố Bách Thiên, cô cũng thấy rồi, nhịn không được nhìn anh đầy biết ơn.
"Vậy làm phiền anh rồi, chắc chắn phải chữa trị cho ba thật tốt!"
Lương Niệm Huyền nói, sắc mặt bỗng nhiên xụ xuống, thở dài nói: "Đều tại tôi, bởi vì ba nghe nói và bà xích mích, nên mới vội vàng trở về nếu không chắc chắn sẽ chờ đến lúc khỏe rồi mới về!"
"Ừ, vợ yên tâm đi, anh chắc chắn sẽ chữa khỏi bệnh cho ba!" Cố Bách Thiên nghiêm túc gật đầu nhưng trong lòng nhịn không được hơi trầm xuống. Bởi vì thông qua chẩn đoán bệnh bằng mắt, mặt Lương Nhất Bá đã xám xịt, bệnh phát tác không phải một sớm một chiều, sợ rằng cũng không dễ chữa như vậy.
Một lát sau làm cơm xong cả nhà ngồi xuống ăn một bữa cơm đoàn tụ. Lương Nhất Bá thần thiếp hỏi thăm tình huống của hai vợ chồng son Cố Bách Thiên, biết được con gái mình đã trở thành giám đốc chi nhánh công ty Phong Đỉnh, mà Cố Bách Thiên cũng đã làm ông chủ của một khách sạn năm sao, lập tức cảm thấy cực kỳ vui mừng.
"Bách Thiên, tốt, rất tốt! Hôm nay coi như con có sự nghiệp thành công, chuyện này, ba cũng xem như không hổ thẹn khi gặp ba của con dưới đó!”
Lương Nhất Bá vẻ mặt vui mừng cảm thán nói.
"Nhất Bá, anh nói gì vậy, thế nào gọi là xuống dưới gặp ba của nó? Nhanh phủi đi, mới trở về đã nói mấy lời không may mắn, em thấy anh ở nước Mỹ lâu quá, không biết nói tiếng Trung rồi phải không!" Trần Ngọc Lan vừa phủi xui, vừa tức giận nói.
"À, ha ha, xem cái miệng này của anh này, lỗi anh! Lỗi anh!" Lương Nhất Bá vỗ vào miệng mình, vẻ mặt áy náy mà cười nói.
Đinh!
Đúng lúc này, Lương Nhất Bá bỗng nhiên nhận được điện thoại, cười trừ kêu mọi người ăn cơm trước, đi ra ngoài bắt máy.
Với thính lực của Cố Bách Thiên, mặc dù cách một cánh cửa, vẫn có thể nghe rõ nội dung cuộc nói chuyện.
"Ông Lương, cảm ơn thượng đế, ông có khỏe không? Bình thường mà nói, tình trạng giống ông không nên đi đường xa, ông có thể tới nơi an toàn, thật sự là cảm ơn trời đất!"
"Bác sĩ Radi, tôi vẫn khỏe, cảm ơn cậu nửa năm qua đã chăm sóc, hiện tại tôi đã đến nhà, tôi mong sau này có thời gian, có thể gặp mặt cậu!" Lương Nhất Bá nói vào điện thoại.
"Tôi rất xin lỗi, không thể kéo ông khỏi tay của bệnh tật, bởi vì ung thư gan của ông đã lan rộng, dù chúng tôi có kỹ thuật tiên tiến nhất trên thế giới cũng chịu bỏ tay!"
"Bác sĩ Radi, tôi không trách cậu, tôi biết mọi người đã cố gắng hết sức, có lẽ đây chính là vận mệnh của tôi!" Lương Nhất Bá hít một hơi nói.
"Vậy được rồi! Ông phải chú ý tới đồ ăn thức uống hàng ngày, còn phải uống thuốc tôi kê cho ông đúng giờ, không được bỏ lần nào!"
"Được, tôi biết rồi, cảm ơn cậu!"
...
Những nội dung này, đều lọt hết vào tại Cố Bách Thiên.
Lần này không còn gặp may nữa, viền mắt vô tình đỏ lên. Bệnh của bác Lương quả nhiên
đã không thể cứu chữa!
Lúc này, anh như thấy mình trở lại năm đó, chạy xung quanh vay tiền, nhưng chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn ba rời bỏ con trai ngay trước mặt.
Sợ hãi nhưng không ai giúp đỡ.
"Ấy... Bách Thiên, con..."
Lương Nhất Bá mở cửa đi vào, thấy dáng người cao lớn trước mặt, viền mắt ửng đỏ, nhịn không được thấy hoảng sợ.
Thằng nhóc này, không phải đã nghe trộm ông nói chuyện chứ?
Nghĩ như vậy, trong lòng lập tức thấy không yên.
Tuy ông biết người nhà sớm muộn gì cũng sẽ biết, nhưng sau khi trở về, còn muốn thu xếp rất nhiều việc, không hy vọng bị người khác biết nhanh như vậy.
"Không có việc gì, ba, con chỉ là thấy nhớ ba thôi!" Cố Bách Thiên nén nước mắt lại, cười, đi ra phía trước, ôm Lương Nhất Bá.
Giây phút này, Cố Bách Thiên thầm hạ quyết tâm, cho dù phải trả giá đắt thế nào, chắc chắn phải chữa khỏi bệnh cho bác Lương, cho dù thịt nát xương tan cũng không hối hận.
"Thằng nhóc này!" Lương Nhất Bá lắc đầu cười, trong lòng lại thấy được an ủi, đứa bé này từ nhỏ đã gần gũi với mình, bản thân không có con trai, cũng thật sự xem anh như con trai ruột mà đối xử.
Sau khi ăn cơm xong, Lương Nhất Bá bỗng quyết định muốn về nhà cũ của nhà họ Lương, thăm hỏi bà cụ. Cũng muốn dẫn Lương Niệm Huyền đi cùng.
"Ba, con không đi, bà không muốn gặp con, con mới không muốn đi lấy lòng người khác mà bị lạnh nhạt đâu!" Lương Niệm Huyền bĩu môi nói.
"Đúng vậy Nhất Bá à, anh không biết đó, trong lúc anh đi, bà cụ chỉ biết ăn hiếp mẹ con em không nơi nương tựa, đã lấy đi Vân Quang của chúng ta tới cho cháu trai của bà ấy không nói, còn cắt Cố phần gia đình nhà chúng ta! Anh cần gì phải tìm bà ấy phân tích đúng sai chứ!" Trần Ngọc Lan ngồi trên sô pha, ôm vai oán giận nói.
"Được rồi, anh đều biết hết!" Lương Nhất Bá nhíu mày, thở dài, chợt quay qua nói với con gái: "Niệm Huyền, cho dù nói thế nào, bà cũng là bà nội con, dù bà có trăm điều không đúng, chúng ta làm con cháu cũng không thể tính toán. Huống chi, bà nội đã sắp bảy mươi rồi, còn có thể sống bao nhiêu năm nữa chứ? Nếu chúng ta có thể nhân nhượng thì cố gắng nhân nhượng đi!"
"Nhưng mà ba..." Vẻ mặt Lương Niệm Huyền khó chịu, nhưng mà chuyện này của bà nội có thể nhân nhượng sao? Ba nhân nhượng bà một thước, bà sẽ ép ba một trượng. Trong lòng bà không hề có đứa cháu gái này.”