Bác Phúc nhìn thấy Cố Bách Thiên trở về thì hết sức kích động.
Mấy năm nay, Cố Nghị cứ bị bệnh nằm ở trên giường, người mà ông nhớ nhung nhất, chính là cậu hai này. Nếu ông biết Cố Bách Thiên đã trở về,
chắc chắn sẽ rất vui sướng. Cho nên, bác Phúc cũng sợ Cố Bách Thiên chọc giận vợ chồng Cố Giang Minh, khiến cho anh bị đuổi ra khỏi nhà họ Cố. Lúc này, ông ấy mới đứng ra khuyên bảo.
"Cái này là đúng rồi!"
Mà Trương Diễm Hoa trông thấy Cố Bách Thiên ngồi xuống, cũng không nhịn được đắc ý, cười lạnh rồi chợt nói: "Hãy nhìn thử các món ăn sơn hào hải vị này đi, cháu ở bộ đội chắc cũng chưa từng thử qua đâu nhỉ?"
Trong ngoài lời nói, toàn biểu hiện vẻ mỉa mai, châm chọc, nói là ăn cơm, mà cũng không lấy cho Cố Bách Thiên chén đũa để ăn.
Vẫn là bác Phúc tự mình đi lấy cho Cố Bách Thiên một bộ chén đũa.
Mà Trương Diễm Hoa nhìn thấy Cố Bách Thiên không nói tiếng nào, cũng không muốn tự chuốc lấy sự mất thể diện, lúc này lại nhìn thoáng qua nhà bên cạnh của hai mẹ con Trần Ngọc Lan, nhất thời sửng sốt một hồi: "Này, mẹ của Dư Hinh, chừng nào thì bà qua đây vậy? Ngồi xa như vậy làm gì, mau tới đây ngồi này, ai da, bà xem đầu óc tôi này, xém chút nữa là quên mất tiêu, Bách Thiên là con rể lớn của bà mà, mọi người đều là người một nhà cả mà sao ngồi xa nhau vậy!"
Trương Diễm Hoa ở sau bếp, nên không thấy được hai mẹ Trần Ngọc Lan đến, lúc này lại vội vàng để cho mấy người nhà họ Cố ngồi bên cạnh, khiến cho hai mẹ con Trần Ngọc Lan ngồi cạnh chỗ Cố Bách Thiên.
Lương Dư Hinh cùng với Cố Duy Hiện cũng đi theo rồi ngồi xuống, cụm từ "Người một nhà" này xem như đã đoàn tụ đông đủ.
"Này, mẹ của Dư Hinh, hôm nay chọn quần áo như thế nào rồi, màu đỏ thì phải nên phối với màu trắng, bà xem bà ăn mặc cái gì mà đen thui, vẫn là phong cách năm ngoái, bà nhìn tôi này, chính là cuối tuần trước Dư Hinh đã chọn cho tôi đó, nói rằng tôi mặc thì trông hiện rõ ra thân hình của mình đó!"
"Haha, đúng vậy, vẫn nên là mẹ của Duy Hiện bà mặc thì hơn!" Trần Ngọc Lan xấu hổ cười cười, âm thầm nghiến răng nghiến lợi.
Tiện nhân!
Đây chính là mục đích mà Trương Diễm Hoa kéo mình vào bàn này.
Khoe khoang! Khiến cho mình nhục nhã.
Nhưng lại không nên dùng chính con gái của mình mà nhục nhã bản thân mình.
Trần Ngọc Lan híp mắt lại, hung hằng trừng Lương Dư Hinh một cái, đứa con gái thứ hai này của bà, quả là nuôi thật uổng cơm uổng gạo, một năm cũng chẳng thèm về nhà thăm bà vài lần, chỉ toàn ở trước mặt bà già này mà báo hiếu.
Quả thực là một đứa nuôi ong tay áo!
Tức tới chết mất rồi!
Sắc mặt Lương Dư Hinh áy náy, cúi đầu, cũng không dám nhìn người mẹ ruột của mình ở phía đối diện. Cô ta chỉ muốn ở nhà họ Cố sống yên ổn, tự nhiên phải tạo mối quan hệ tốt với mẹ chồng, bình thường cô ta đối với bà mẹ chồng này còn tốt hơn cả mẹ ruột của mình.
"Này, túi Hermes của bà thật ra cũng tốt đó, hình như là phong cách của mùa trước đúng không? Hơn ba trăm bốn mươi triệu đồng đó!" Mà lúc này, đột nhiên đôi mắt của Trương Diễm Hoa sáng lấp lánh nhìn bà rồi nói.
Trần Ngọc Lan nhất thời tỉnh ra, vội vàng đắc ý nói: "Đó là tất nhiên rồi, chúng tôi đã mua nó độc quyền từ cửa hàng Lâm Hải Vạn Long về mà, đó là tôi nhờ người quen mua đó!"
"Cái túi này, mà còn phải nhờ người quen sao?" Trương Diễm Hoa nhịn không được mà lắc đầu, vội vàng dặn dò người làm đem cái túi của mình đến.
Túi Hermes, làm bằng da cá sấu. Tuần lễ thời trang ở Paris.
Trị giá hơn cả tỷ đồng!
Phụ nữ thì tất nhiên không thể nào mà miễn dịch được với những món đồ như túi xách này nọ, dù cho có là bao nhiêu tuổi đi chăng nữa.
Lúc này ánh mặt Trần Ngọc Lan nhìn thẳng, cảm giác đầu mình đang choáng váng, ngay cả Lương Niệm Huyền cũng không nhịn được mà lộ ra tia khiếp sợ.
Cái túi này chính là số lượng có hạn, chỉ sợ tìm khắp cả Lâm Hải cũng không tìm thấy vài cái khác, cũng không nghĩ tới rằng Trương Diễm Hoa lại sở hữu một cái.
"Cái này nha, là Dư Hinh nhờ bạn thân đến Châu Âu tự mình nâng giá rồi mua về cho tôi đó, bốn tỷ sáu trăm triệu lận đó, Dư Hinh đã trả cho tôi một nửa số tiền đó! Chẳng qua là, tôi xem như thế này, nếu bà thích, chờ tháng này tôi đeo đủ rồi, lập tức kêu Dư Hinh đem về cho bà!"
Bốn tỷ sáu trăm triệu.
Mà chính đứa con gái của mình lại trả một nửa số tiền.
Lập tức Trần Ngọc Lan cảm thấy choáng váng, tất cả các sóng biển ngầm ở trong lòng đều dâng lên cuồn cuộn, tất cả đều là sự ganh tị, còn có cả sự chua xót.
Đây chính là con gái của mình thật sao?
Đây chính là nuôi không cho người khác sao? Quả thật đúng là lạnh thấu tim gan!
Trương Diễm Hoa thì thưởng thức ánh mặt khiếp sợ của Điêu Ngọc Loan, thêm cả dáng vẻ chua xót của bà ta, cảm thấy rất đắc ý. Đầu của Lương Dư Hình càng cúi càng thấp. Bà mẹ chồng này, trong lòng bà vui là tốt rồi, còn làm trò ra vẻ trước mặt mẹ của tôi làm gì chứ. Quả thật là đủ lắm rồi.
"Khụ, khụ, mẹ, hôm nay khó có dịp mọi người tụ tập đầy đủ, mẹ ở đây nghiên cứu cái túi làm gì!" Cố Duy Hiện tất nhiên nhìn ra hoàn cảnh khó xử của vợ mình, nên vội vàng ngắt lời, suy nghĩ rồi nói sang chuyện khác.
Giống như nghĩ tới chuyện gì, nhưng lại là xoay đầu nhìn về phía Cố Bách Thiên, nở một nụ cười lạnh lẽo rồi hỏi: "Em trai, thiếu chút nữa là quên mất, lần này cậu trở về, là vừa xuất ngũ hay là đổi nghề? Bây giờ không đi làm việc sao?"
Lời vừa dứt, ánh mắt mọi người liền đặt ở trên người Cố Bách Thiên.
Nhưng đa số ánh mắt đó đều là khinh thường.
Dù sao là một người mới từ quân đội trở về, ngay cả một cái bằng cấp cũng chẳng có, một người đàn ông quê mùa, thì có thể làm gì?
Nhiều nhất cũng chỉ là người đi giao hàng, nhập hàng nước ngoài về mà bán, là cái dạng thấp hèn trong xã hội tối tăm này.
"Tôi tạm thời xuất ngũ, hiện tại đang ở công ty của một người bạn phụ giúp." Cố Bách Thiên mở miệng nói.
“Ở công ty của một người bạn phụ giúp sao?" Cố Duy Hiên khinh thường, cười cười rồi nói: "Em trai, từ nhỏ thì gương mặt của cậu đã đẹp rồi, không tìm được việc làm cũng chính là không tìm được việc làm rồi, tìm đại cái cớ giấu giếm làm gì. Như thế này đi, không bằng cậu đến công ty của nhà mình rồi làm bảo vệ đi, cũng coi như là chuyên ngành thích hợp."
Người của nhà họ Cố nhất thời đều lộ ra vẻ mặt suy nghĩ cân nhắc.
Cố Duy Hiên chính là tổng giám đốc công ty của nhà họ, mà lại để cho đứa em họ Cố Bách Thiên này làm bảo vệ, đây rõ ràng chính là nhục nhã một cách trắng trợn mà!
"Cố Bách Thiên, anh cũng vừa trở về, ý định cũng không cần cao quá, công việc cũng không thể nào thể hiện được giá trị gì, em cảm thấy vị trí bảo vệ này rất tốt!" Lúc này Lương Dư Hình cũng lên tiếng.
Tuy rằng ngoài miệng cô ta nói rằng chẳng có thể hiện giá trị gì, nhưng trong mắt lại thể hiện rõ sự khinh thường.
"Anh nhiều năm ở bộ đội như vậy có thể không biết được, bây giờ tìm công việc rất khó khăn đó!"
"Đàn ông thì có thể không có bản lĩnh gì, nhưng nhất định phải có kiên định!"
"Huống chi công việc bảo vệ này cũng có đến năm loại bảo hiểm và quỹ hỗ trợ nhà ở, ít ra thì cũng coi như là ổn định!" Lương Dư Hinh ân cần khuyên bảo, giống như là hết lòng vì Cố Bách Thiên mà suy nghĩ.
"Cám ơn Dư Hinh, đề nghị của em tôi nhận, nhưng mà công việc bảo vệ này, thật sự không thích hợp với tôi!" Cố Bách Thiên nâng tay bưng lên ly trà nóng mà bác Phúc đưa cho, giọng nói không kiêu ngạo cũng chẳng khiêm nhường mà nói.
Vẻ mặt của Lương Dư Hinh có chút không nhịn được.
Vốn dĩ cô ta nghĩ rằng, bản thân mình nói những lời này, đối phương chắc chắn phải lập tức hùa theo mới đúng chứ.
Dù sao thì ai cũng biết, anh đã sớm không còn là cậu hai của nhà họ Cố nữa, cũng chỉ là người thường mà thôi.
Lại không nghĩ rằng vậy mà lại phản ứng như thế này, bình tĩnh và nhàn hạ, y hệt như một ông chủ. Rõ ràng là không biết vị trí của mình ở đâu mà!
Những người khác cũng đều xem có chút không nói gì.
Tốt bụng giới thiệu cho anh một công việc, mà lại còn chẳng biết điều sao?
"Dư Hinh, chuyện của anh rể của em, em không cần quan tâm, hiện tại anh ấy đã có việc làm rồi!" Lúc này, đột nhiên Lương Niệm Huyền mở miệng, nhịn không được mà nói thay cho Cố Bách Thiên.
"Đúng vậy đúng vậy, Bách Thiên nhà chúng ta hiện tại đang làm tổng giám đốc của một khách sạn năm sao, giờ nói như thế nào thì lương một năm cũng tổng cộng cả tỷ đồng rồi đấy!" Trần Ngọc Lan cũng không nhịn được mà mở miệng nói giúp. Dù sao thì hiện tại Cố Bách Thiên cũng là người nhà của bọn họ, bà ta tất nhiên không hy vọng rằng Cố Bách Thiên bị người ta khinh thường.
Nhưng người nhà họ Cố nghe xong, thì tất cả đều cười ra tiếng.
"Dựa vào nó, một người vừa xuất ngũ, một ông tổng giám đốc lương cả tỷ đồng sao? Mẹ của Dư Hinh à, bà kể chuyện cười hay sao? Bà mới vừa uống là rượu nho, cũng chẳng có nặng đô lắm đâu!" Trương Diễm Hoa nhịn không được mà cười ha hả.
"Mẹ, người này chắc chắn là khoe khoang rồi, nếu như cậu ta mà một năm có thể kiếm ra được cả tỷ đồng thì con đây cũng có thể lên làm CEO của Alibaba rồi!"
Dù sao, xem ra thì với bọn người này, quả thật chính là chuyện cười, tuyệt đối không có khả năng, Trần Ngọc Lan chỉ là vì mặt mũi của mình nên tùy ý nói bậy mà thôi!
"Các người, ai da, tôi nói thật, con dâu tôi là rõ nhất..."
Nhất thời Trần Ngọc Lan lập tức nóng nảy, mở miệng giải thích.
Mà lúc này Lương Dư Hinh vội vàng cắt lời bà ta: "Được rồi mẹ, vui một chút thì được rồi! Đừng nói nữa!"
Lúc nói những lời này, mặt cô ta đều ửng đỏ.
Mẹ của mình thật là, vì mặt mũi, cái gì cũng có thể mạnh miệng mà nói ra.
"Ai, mày, cái con nhỏ vong ơn phụ nghĩa này, mày..."
Trần Ngọc Lan thở hổn hển, còn định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại bị Lương Niệm Huyền kéo lại, nhìn bà ta rồi lắc đầu.
Dù sao thì có nói như thế nào, nhà họ Cố cũng không tin, chỉ có thể càng nói càng khiến cho người ta chế cười, còn không bằng im mồm cho xong, hơn nữa chuyện nhà mình thì chẳng cần thiết đi nói cho người ngoài biết.
Trần Ngọc Lan há miệng thở dốc, đột nhiên cảm thấy có chút bất lực.
Nghĩ lại thì, Cố Bách Thiên như vậy, dù cho là ai thì nhìn anh cũng giống như là thấy một người vô dụng, nếu không phải là do tự bà ta trải qua, chỉ sợ rằng bà ta cũng không tin, Cố Bách Thiên vậy mà lại là tổng giám đốc của một khách sạn năm sao.
Tất cả đều là do đứa vô dụng này, ướp một con cá quá lâu, thì nó đều bị dính trên cái nồi, khiến cho bà ta ở trước mặt người khác đều không thể ngẩng cao đầu.
"Ôi, mẹ của Dư Hinh à, dù sao