"Tạm thời cháu đang xuất ngũ, ở nhà chờ sắp xếp việc làm!" Cổ Bách Thiên thoải mái gắp đồ ăn, nói.
Anh vừa dứt lời thì ánh mắt mọi người lại càng khinh bỉ.
Hổ xuống đồng bằng bị chó trêu, lúc trước Cổ Bách Thiên là cậu ấm cô chiêu, bên cạnh anh có biết bao nhiêu người hầu kẻ hạ. "Bách Thiên, nếu cậu đang chờ sắp xếp công việc thì theo tôi đi, sắp tới công ty tôi có đợt tuyển bảo vệ đấy, đúng nghề cậu luôn!" Lý Vi Lượng nói như đang bố thí, ánh mắt khinh người đến lạ. "Đúng nghề? Vi Lượng cứ thích đùa thế nhỉ. Cậu đang làm cho xí nghiệp cảng đấy, dù là bảo vệ cũng phải là sinh viên đại học biết tiếng Anh chứ? Bách Thiên còn chưa học xong cấp ba đã đi làm lính rồi, không hợp đâu!" "Đúng đó, bây giờ trong cái xã hội này không có một tấm bằng thì đi làm bảo vệ cũng không ai tuyển!" "Nghe nói bán thịt heo cũng phải là sinh viên đấy ha ha ha!"
Mọi người mỉa mai khiêu khích, ngoài Lâm Hậu ra ai cũng tham gia, nói xong cả đám lại cười phá lên ha hả. "Đúng rồi Bạch Thiên, cậu thế này chắc chưa có ai yêu đâu nhỉ? Tôi nhớ năm đó hoa khôi của chúng ta thích cậu lắm, còn viết cả thư tình cho cậu nữa mà!" Bỗng có một người nhắc lại chuyện năm nảo năm nao.
Ánh mắt mọi người chuyển sang cô gái trông khá là xinh xắn ưa nhìn, tất nhiên cô gái đó chính là bạn nữ từng theo đuổi Cổ Bách Thiên, Phương Gia Nhiên.
Từ lúc Cổ Bách Thiên ngồi xuống sắc mặt Phương Gia Nhiên đã bắt đầu lúng túng nhưng cô ta vẫn lén quan sát anh. Nào giờ nghe thấy mọi người nhắc lại chuyện này để trêu chọc khiến cô ta lại đỏ bừng. Năm đó cô ta hoa khôi của lớp, nhưng vì tỏ tình với Cổ Bách Thiên bị từ chối nên mất hết mặt mũi. Với cô ta chuyện đó chính là một vết nhơ không cách nào rửa sạch
Sắc mặt Lý Vi Lượng lại càng tối tăm u ám, năm đó gã bênh vực Phương Gia Nhiên nên mới bị Cổ Bách Thiên giẫm nát dưới chân. Dù chuyện đã qua rất nhiều năm nhưng gã vẫn canh cánh trong lòng. "Hầy, chuyện qua rồi nhắc lại làm gì, bây giờ tôi đã có bạn trai rồi!" Phương Gia Nhiên cố nhoẻn miệng cười, vội bổ sung thêm: "Hơn nữa bạn trai tôi cũng rất tài giỏi nhé, anh ấy đang làm quản lí nhân sự của công ty đầu tư Phong Đỉnh đấy!"
HỒ, Phong Đình cơ à, đó chính là công ty đầu tư lớn nhất thành phố Lâm Hải!" "Nghe nói làm lễ tân ở Phong Đỉnh thôi đã có mức lương bốn mươi triệu rồi, bạn trai cậu là quản lí chắc phải lên đến mấy trăm triệu đấy nhỉ?" "Gia Nhiên, bạn trai cậu tài giỏi thế, tuổi trẻ tài cao tương lai rộng mở!"
Phương Hân Nhiên sướng ngây ngất, cô ta liếc sang Cổ Bách Thiên rồi kênh kiệu cười khẩy: "Nên tôi mới nói với các chị em là chọn người yêu phải chọn người tài giỏi như tôi ấy, dù gia đình có suy sụp thì bản thân vẫn đủ khả năng đứng dậy gặt hái thành công! Chứ không phải như người nào đó, táng gia bại sản chỉ biết nhập ngũ làm lính, trở thành người vô dụng!" Phương Gia Nhiên mỉa mai cười lạnh.
Tất cả mọi người đều biết người cô ta nói là ai, cả bàn che miệng cười trộm, ánh mắt chất chứa vẻ khinh thường.
Lâm Hậu lo lắng nhìn Cổ Bách Thiên thấy anh chẳng thèm để ý mới thở phào nhẹ nhõm.
Cơm nước no nê, có người đề nghị lên lầu ca hát. Lý Vi Lượng lại thể hiện khả năng kinh tế của mình bằng cách bao cả phòng lớn và gọi thêm mấy chai Rémy Martin. "Được quá nha Vi Lượng, mấy chai này chắc cũng phải hơn mười triệu một chai nhỉ?" "Ôi giời, Vi Lượng người ta là tổng thanh tra rồi, lương một năm cả tỷ thì ba chai rượu này có là gì!" "Đỉnh quá thể đáng rồi nha, sau này anh Lượng phải quan tâm tới đám bạn học cũ này đó!"
Cả đám nháo nhào lên khen lấy khen để Đúng, tuổi thì vẫn còn trẻ nhưng một năm đã cầm được vài tỷ trong tay thì đã là kẻ hơn người trong những kẻ hơn người rồi. Một con người thành công trông thấy!"
Lý Vi Lượng cũng đắc ý mở cờ trong bụng: "Hầy! Mấy này có là gì. Trước mắt tôi có một hợp đồng lớn với công ty Phong Đỉnh, thành công rồi tôi sẽ nhảy vọt lên chức phó tổng giám đốc Lương cả năm mấy chục tỷ là ít!" "Đến lúc đó tôi sẽ mời mọi người đến Nhan Thượng vui vẻ từng bừng!"
Mắt tất cả mọi người sáng lên, Nhan Thượng đó chính là câu lạc bộ cao cấp nhất Kim Châu, là thiên đường của những kẻ có tiền. Ai cũng nghe đồn về nó nhưng không một người nào được hưởng thụ.
Vì thế, họ lại ríu rít khen Lý Vi Lượng. Bầu không khí nào nhiệt hơn hẳn, ai cũng thay nhau mời rượu gã ta và bắt đầu bày trò chơi. Dường như họ đã quên mất Lâm Hậu và Cổ Bách
Thiên. Hai người tự rót tự uống, nhưng Lâm Hậu vẫn đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng lại liếc sang chỗ Lý Vi Lượng.
Uống được nửa thì Lâm Hậu lấy hợp đồng trong túi tài liệu ra, cầm đến chỗ Lý Vi Lượng. "Vi Lượng... Giọng Lâm Hậu hơi nhỏ, Ly Vi Lượng đang đổ xúc xắc uống rượu với đám người kia nên giả vờ không nghe thấy. "Vi Lương, chuyện tôi bàn với cậu lúc nãy... 11 Lâm Hậu vỗ vai Lý Vi Lượng. "Ồ! Lâm Hậu à, có chuyện gì thế?" "Lúc nãy cậu bảo tôi mời lão Hà đến rồi mới chịu kí tên vào hợp đồng, đúng lúc tôi có mang theo hợp đồng đến đây nên là..." "Xem cậu kìa, vội vã cái gì. Hôm nay bạn học cũ gặp lại nhau mà cậu lại bảo tôi ký tên, xem có lạ đời không?" Lý Vi Lượng cười lạnh nói. "Đúng đó Lâm Hậu, ăn coi nồi ngồi coi hướng nên làm việc cũng phải coi thời chứ. Vi Lượng đang uống rượu mà cậu lại bảo người ta ký tên? Cậu bị ẩm đầu hả!" Mọi người xung quanh cũng bắt đầu châm chọc mỉa mai." "Vầy nhé Lâm Hậu, cậu uống hết đồng bia trên bàn này để góp vui đi, vậy mới gọi là chơi chứ!"
Trên bàn có hơn mười chai bia, Lâm Hậu nhìn chóng hết cả mặt. "Được, nếu cậu đã nói thế thì tôi uống!" Lâm Hậu không chịu thua, dứt khoát cầm bia lên uống. Rượu bia xuống bụng quá nhiều nên anh ta bắt đầu lảo đảo. "Bây... Bây giờ cậu ký cho tôi được chưa?" Lâm Hậu hỏi lại. "Ha ha, Lâm Hậu, cậu phải biết rằng lợi nhuận dự án này mang lại là con số trên trời, cậu tưởng mấy chai bia đó là đủ hả?" Lý Vi Lượng nhếch môi, cười như một trò đùa dí dỏm. "Vậy cậu nói xem tôi phải làm sao nữa, tôi uống thêm hai chai nữa được không?" Lâm Hậu hỏi dò. "Tôi vừa mới nhớ ra chuyện này đấy Lâm Hậu!" Bấy giờ, Lý Vi Lượng bỗng vỗ tay rồi sắc mặt trở nên lạnh lẽo. "Năm đó tôi tìm Cổ Bách Thiên để tính sổ chuyện Hân Nhiên nhưng lại bị thằng đàn em nào của nó đánh ngã! Nếu tôi nhớ không nhầm thì người đó là cậu đúng không?" Gã ta cười lạnh, nói.
Lâm Hậu giật mình, bắt đầu hơi lúng túng. Chuyện đã qua bao nhiêu năm, không ngờ Lý Vi Lượng vẫn còn nhớ rõ. "Thế này nhé, bây giờ cậu quỳ xuống dập đầu xin lỗi tôi vì chuyện năm đó rồi tôi sẽ cân nhắc ký tên! Cậu thấy sao?" Lý Vi Lượng chợt lên tiếng.
Nghe thế, tất cả mọi người sững sờ ngơ ngác, các cô gái đang hát trên kia cũng ngừng lại nhìn về phái này. Tất cả mọi ánh mắt đều tập trung vào Cổ Bách Thiên. Ai cũng rõ mười mươi chuyện hai người họ năm đó, suy cho cùng người Lý Vi Lượng đang làm khó làm dễ vẫn là Cổ Bách Thiên. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện8 8.net
Thời còn đi học, Lâm Hậu chính là đàn em trung thành của Cổ Bách Thiên, nay người theo anh bị kẻ khác bắt quỳ xuống, liệu Cổ Bách Thiên có ngoảnh mặt làm ngơ không?
Từ đầu đến cuối, Cổ Bách Thiên vẫn cầm ly rượu ngồi đó không nói gì. "Vi Lượng, khi đó tất cả chúng ta đều trẻ người non dạ, bây giờ cậu lôi chuyện xưa xửa xừa xưa ra có quả đáng không?" Sắc mặt Lâm Hậu cũng rất khó chịu. Năm đó họ chỉ là những đứa trẻ mười mấy tuổi, xung đột là chuyện hết sức bình thường. Nhưng nay họ đã gần ba mươi, dưới gối đàn ông là vàng, nói quỳ là quỳ chắc?" "Lâm Hậu, bạn bè là bạn bè còn làm ra phải ra làm ăn. Cậu nên biết xã hội này là như thế, cậu muốn có được thứ gì đó thì phải trả một cái giá tương đương! Cậu đã đứng ra bàn chuyện làm ăn với tôi thì mọe nó bớt nhắc đến tôn nghiêm của thằng đàn ông lại!" Lý Vi Lượng đứng lên cầm ly rượu rót lên đầu Lâm Hậu.
Chất lỏng trên đầu chảy xuống nhỏ tí tách, khớp xương Lâm Hậu bị bóp nát, nhục nhã không để đâu cho hết.
Nhưng cả căn phòng không có một người nào đứng ra nói đỡ cho anh ta, ai cũng cười cợt nhìn Lâm Hậu. "Vi Lượng, chúng ta là bạn cùng lớp nên cần gì phải ép nhau đến đường cùng như thế?" Lâm Hậu đang xúc động, giọng anh ta run lên. "Lâm Hậu, hôm nay tôi đã nói rất rõ ràng. Chỉ cần cậu quỳ xuống dập đầu xin lỗi, tôi sẽ kí tên cho!" Lý Vi Lượng vẫn giữ điều kiện cũ: "Lúc trước cậu nói với tôi là con cậu cần tiền bỉm sữa mà? Vợ cậu sắp đòi ly hôn với cậu hả? Cậu đã ra nông nỗi vậy rồi còn cần mặt mũi làm gì nữa? Muốn kiếm tiền thì quỳ xuống đi?"
Lý Vi Lượng nhe răng cười khiến Lâm Hậu tức run người. Hôm anh anh ta có thể bỏ đi, nhưng khi anh về đến nhà sẽ phải đối mặt với những lời trách móc từ vợ và tình trang khó khăn bây giờ!
Thế giới của người trưởng thành không hề đơn giản và dễ dàng như bạn tưởng...
Lâm Hậu rưng rưng nước mắt, chân đã cong lại chuẩn bị quỳ xuống. Nhưng đúng lúc đó, bàn tay mạnh mẽ giữ lấy cánh tay anh ta và đỡ anh ta đứng thẳng dậy. "Lão Cổ..." Mặt Lâm Hậu đỏ hồng nhìn Cố Bách Thiên. "Không sao, có tôi ở đây mà!" Cổ Bách Thiên cười vỗ vai Lâm Hậu. "Sao thế Cổ Bách Thiên? Chẳng lẽ cậu muốn quỳ thay cho Lâm Hậu?" Lý Vi Lượng cười mỉa mai: "Hôm nay tôi muốn cho cậu hiểu được một chuyện, cười người hôm trước hôm sau người cười!" "Mười năm trước cậu là cậu hai nhà họ Cố, bây giờ thì sao? Ha ha, chỉ là rác rưởi... A!
Gã còn chưa kịp nói hết lời thì đầu đã nở hoa, chai bia vỡ nát và máu tươi tuôn như suối. "Mọe nó mày dám đánh tao?" Lý Vi Lượng trợn mắt, ôm đầu ngồi co quắp dưới đất, đầu đầy máy!
Những người khác cũng trợn mắt há miệng, ai ngờ được Cổ Bách Thiên lại dám ra tay?
Cổ Bách Thiên không để ý tới ánh mắt họ, anh đá Lý Vi Lượng ngã sõng soài trên sàn nhà rồi cho hai tay vào túi, đi thẳng tới dẫm nát vai gã ta: "Đừng tưởng có được chút thành tựu nên thích làm gì với bạn học cũ cũng được! Hôm nay mọi người để đây vì chúng ta đang sống trong xã hội công bằng dân chủ văn minh không vụ lợi! Hội bạn học không phải là công cụ để khoe khoang và càng không phải là nơi để cậu ức hiếp trả thù riêng!"
Cổ Bách Thiên cúi xuống nhìn Lý Vi Lượng với đôi mắt lạnh căm căm: "Nếu cậu vẫn còn bức xúc về chuyện năm năm trước thì cậu nghe rõ đây!" "Năm năm trước bố mày có thể giảm mày dưới chân thì năm năm sau mày vẫn phải nằm dưới chân cho tao giảm