Một bên khác ở Nhà hàng Trăng Tròn.
Đối với một khách sạn cao cấp ở Hải Vân, mức tiêu thụ bình quân trên đầu người bắt đầu ở mức ba mươi bốn triệu, cao hơn một chút so với nhà hàng Thái Vân. Không có chút tiền và thân phận thật sự không ở nổi Nhà hàng Trăng Tròn, bởi vậy người đến đây đều là doanh nhân con nhà giàu hoặc là những quan chức cấp cao.
Mà lúc này, trong một phòng riêng lịch sự tao nhã.
Món ngon phong phú, mấy người Lý Vi Lượng, Lâm Hậu ngồi quanh chiếc bàn nhưng vẫn chưa động đũa, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
"Tôi nói này Vị Lượng, Cố Bách Thiên này cũng quá kiêu ngạo đi, lại để chúng ta chờ cậu ta?" Ở vị trí giữa, một người đàn ông đeo mắt kính gọng vàng, ăn mặc lịch sự nói.
Người này tên là Nguyễn Hùng, lúc học cấp ba rất nổi tiếng, hơn nữa trong nhà có một vài quan hệ, sau khi tốt nghiệp vào thành phố làm việc, hiện tại ở bộ phận quy hoạch, làm chức chủ nhiệm. Trong mấy người họ được xem là có tương lai nhất, ngay cả Lý Vi Lượng chỉ sợ cũng kém xa.
"Nguyễn Hùng, có thể Bách Thiên có việc gì đó bị trì hoãn, chúng ta chờ một chút!" Lý Vi Lượng cười bồi nói, bộ phận quy hoạch là bộ phận cấp trên lãnh đạo những công ty này, đối với Nguyễn Hùng, đương nhiên anh ta cũng phải nể mặt một chút.
"Còn chờ nữa? Ha ha!" Nguyễn Hùng khinh thường cười giễu: "Cậu ta cho rằng cậu ta là ai? Chỉ là một người làm ăn thôi? Thật sự xem mình là lãnh đạo sao? Không đợi nữa, mấy anh em chúng ta động đũa trước đi!"
Nguyễn Hùng nói xong liền cầm đũa lên, mấy người khác hai mặt nhìn nhau, nhưng cũng không ai dám nói cái gì, dù sao vị trí của người ta cũng đã thể hiện ra đấy, người ta là người thành phố, so với những người thường bọn họ thì cao hơn rất nhiều.
"Nguyễn Hùng, hiện tại còn chưa giờ cơm mà, mọi người khó khăn lắm mới tụ họp một bữa, cũng không thiếu mấy phút này!" Lâm Hậu thấy chướng mắt, nhịn không được nói.
Nguyễn Hùng sửng sốt một chút, chợt đặt đũa xuống: "Lâm Hậu, tôi nghe nói gần đây cậu nhận hai dự án của Cố Bách Thiên, trở thành nhà giàu mới nổi rồi à? Nhưng mà, cho dù như vậy, cậu cũng không có tư cách để có mặt trên bàn cơm này nhỉ?"
Bạn học tụ tập theo địa vị, mấy người hôm nay tới đây, đều là những người lăn lộn trong xã hội đạt được một địa vị nhất định, thậm chí cơ bản đều có công ty của mình, ít nhất cũng phải như Lý Vi Lượng, làm phó tổng giám đốc một công ty trong thành phố.
Có thể nói đây là giới tinh anh, mà loại nhà giàu mới nổi như Lâm Hậu, thậm chí còn mặc quần áo rẻ tiền, ở trên bàn cơm này quả thật có chút không hợp nhau.
"Cậu!" Sắc mặt Lâm Hậu lập tức đỏ lên, tức giận đến nói không ra lời.
"Nguyễn Hùng, mọi người đều là bạn học, cậu sao phải nói lời này chứ, cậu đói bụng thì ăn trước đi, chúng tôi chờ một chút!"
Lý Vi Lượng lập tức nháy mắt ra hiệu cho Lâm Hậu, Lâm Hậu hừ một tiếng, quay mặt qua chỗ khác, cũng không nói nữa."
"Xin lỗi mọi người, tôi tới trễ!" Mà một lát sau, cuối cùng Cố Bách Thiên cũng tới, mở cửa đi vào phòng bao.
"Ai dô? Bách Thiên tới rồi, tới đây tới đây, mau ngồi đi. Tôi nghe nói hiện tại cậu quản lý Phong Đỉnh, trở thành ông chủ lớn rồi!" Những người khác còn chưa lên tiếng, Nguyễn Hùng đã vội vã vẫy tay nhiệt tình chào hỏi, nhưng cái mông cũng không di chuyển tí nào.
"Lâm Hậu, cậu qua bên kia ngồi đi, để chỗ cho Bách Thiên!" Nguyễn Hùng trực tiếp dùng giọng ra lệnh nói.
Lâm Hậu sửng sốt một chút nhưng cũng không nói gì, liền vội vàng đem để chỗ ngồi cho Cố Bách Thiên, sau đó tự ngồi xuống bên cạnh.
Cố Bách Thiên cởi áo khoác ra, nhíu mày một cái, nhưng cũng không nói gì.
"Bách Thiên, chúng tôi đợi cậu nửa tiếng rồi đấy, cậu nhanh đi, quy tắc cũ, tự phạt ba ly!" Nguyễn Hùng trực tiếp mở một chai rượu Ngũ Lương đẩy về phía Cố Bách Thiên.
"Tôi rót cho, tôi rót cho!" Lý Vi Lượng là người biết nhìn tình thế, vội vàng đứng dậy rót cho Cố Bách Thiên.
Cố Bách Thiên lắc đầu, đúng là đã tới trễ, không có gì để biện hộ, trực tiếp uống ba ly.
Vì vậy mấy người liền vừa uống vừa hàn huyện.
"Bách Thiên à, cục của chúng tôi có một dự án nhà đất, cậu đầu tư chút đi, khoảng chín trăm tỷ, đối với cậu mà nói cũng không nhiều lắm, đây là vì nể mặt bạn học cũ, nếu là người khác tôi sẽ không nói đầu!" Lúc uống được một nửa, Nguyễn Hùng liền nói với Cố Bách Thiên, thu hút sự chú ý của mọi người.
"Cục của cậu có dự án?" Lý Vi Lượng nhịn không được nhíu mày một cái, hai năm qua bất động sản ở Hải Vân đã phát triển kha khá, anh ta không biết còn có thể có dự án gì, còn tới tận chín trăm tỷ.
"Ha! Là dự án sửa đổi vùng nông thôn Tây Bắc, đây là dự án quy hoạch mới ở phía trên!" Nguyễn Hùng trực tiếp nói.
"Tây Bắc?" Lý Vi Lượng lắc đầu: "Nguyễn Hùng à, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, chỗ Tây Bắc đó xa quá, mười năm hai mươi năm cũng khó mà phát triển, ai đầu tư người đó lỗ vốn, đây không phải cậu đang hại Bách Thiên sao?"
"Vi Lượng, lời này của cậu không đúng rồi? Mấy người kinh doanh các cậu, không phải nên cống hiến để xây dựng quốc gia sao? Nếu không có những chính sách của chúng tôi bảo vệ, các cậu có thể đi bao xa?" Nguyễn Hùng bĩu môi, bỗng ánh mắt chuyển về phía Cố Bách Thiên nói.
"Bách Thiên à, hơn nữa tôi cũng không giấu cậu, cấp trên chúng tôi đã nói, ai có thể làm được dự án này, chức phó cục năm sau sẽ là của người đó! Chỉ cần tôi lên được phó cục, Bách Thiên, cậu nói tôi có thể bạc đãi cậu sao?"
Nói xong lời này, khóe miệng Nguyễn Hùng nhếch lên lộ ra nụ cười sâu xa.
Thật ra những lời này chỉ là nói suông, nếu như vào ba đến năm năm trước còn có chút lực hấp dẫn, thế nhưng hiện tại tình hình kinh tế các nơi trên toàn quốc phát triển chậm lại, loại thành phố cấp ba bốn như Lâm Hải căn bản không tìm thấy dự án nào có lời, nếu Cố Bách Thiên đầu tư chín trăm tỷ này, vậy thật sự là đổ nước đi rồi.
Trong lòng mọi người hiểu rõ, sắc mặt khác nhau đều nhìn về phía Cố Bách Thiên, không biết Cố Bách Thiên sẽ có phản ứng gì.
"Nguyễn Hùng, chín trăm tỷ không phải con số nhỏ, không phải cậu điên rồi chứ, vì để mình lên chức, bạn học cũng hãm hại?" Lúc này rốt cuộc Lâm Hậu không nhịn được nữa, nói thẳng.
"Lâm Hậu, cậu là cái thá gì, cậu có quyền nói chuyện ở chỗ này sao? Không muốn ngây người thì cút cho tôi, đừng có cho mặt mũi lại không biết xấu hổ!" Mắt Nguyễn Hùng đột nhiên trừng lên, quát lớn, trong mắt gã, Lâm Hậu chẳng qua là chó săn dựa thế của
Cố Bách Thiên, căn bản không có quyền ở trên bà tiệc này, càng không có tư cách ăn chung với người có cấp bậc như gã.
"Cậu!"
"Được rồi Lâm Hậu, đừng nói nữa!" Cố Bách Thiên nhíu mày một cái, chợt quay qua Nguyễn Hùng nói: "Nguyễn Hùng, tôi chỉ có thể nói xin lỗi! Tôi là người làm ăn, phía dưới có hơn một nghìn công nhân phải nuôi, không thể làm một dự án thua lỗ được!"
"Cậu không đồng ý?" Nguyễn Hùng lập tức nhíu mày: "Cố Bách Thiên cậu phải suy nghĩ kỹ, tôi cho cậu cơ hội. Cậu có tiền nhưng không có quyền, có một số dự án, tôi có thể bật đèn xanh cho cậu, nhưng đôi khi, chỉ cần tôi động ngón tay sau lưng, thì tất cả dự án của cậu đều sẽ gặp trở ngại!"
Lúc này tất cả mọi người giật mình, không ngờ Nguyễn Hùng lại nói ra lời uy hiếp, dù sao tốt xấu gì mọi người đều là bạn học, có chút tự cao tự đại có thể bỏ qua, nhưng lấy quyền thế ép người thì có chút quá đáng.
"Vi Lượng, không phải cậu nói bảo hôm nay tới tụ tập bạn học sao?" Cố Bách Thiên ngược lại cũng không có phản ứng gì, vừa gắp đồ ăn vừa nói.
Lý Vi Lượng sửng sốt một chút, trên trán đổ mồ hôi lạnh, anh ta biết Cố Bách Thiên đang không vui, anh ta cũng không ngờ hôm nay Nguyễn Hùng lại tới gây sự.
"Bách Thiên, có thể Nguyễn Hùng uống nhiều rồi, cậu đừng để ý...."
"Tôi không uống nhiều, Cố Bách Thiên, các cậu đều là người làm ăn, mặc dù tôi không nhiều tiền như cậu, nhưng tôi có quyền, cậu phải hiểu được, trước mặt quyền lực, tất cả đều là phù du!"
Nguyễn Hùng cười gần nói, ý tử uy hiếp hết sức rõ ràng.
"Ồ? Vậy sao? Ở trong mắt tôi, cậu cũng là phù du!"
Cố Bách Thiên bỏ đũa xuống, chỉ vào cửa ánh mắt lạnh thấu xương nói: "Hôm nay là tụ tập bạn bè, không phải là cuộc họp trong cục của cậu, cậu, cút ra ngoài cho tôi!"
"Mày lại dám kêu tạo cút?" Nguyễn Hùng đứng lên, híp mắt nói: "Đừng có nghĩ mày gặp vận may lên làm ông chủ là ngon. Trước đây ở cấp ba không phải rất trâu bò sao? Cậu hai nhà họ Cố, trong nhà có tiền, cuối cùng thì sao chứ?"
"Cuối cùng không phải bị người ta chỉnh đến tầng gia bại sản, ông lão còn chết rồi sao? Ha ha!" Nguyễn Hùng vỗ bàn cười ha ha.
"Nguyễn Hùng, con mẹ nó,