Chàng Rể Vạn Người Mê

Chương 41: Đồ giả



Phòng bao Mai Lan.

"Phúc, chúng ta đã đợi lâu như vậy rồi, sao thức ăn còn chưa lên nữa?" Nửa giờ đã trôi qua, bà cụ có chút sốt ruột. Bụng cũng "rột rột" không ngừng.

"Bà nội, bà đừng nôn nóng, để con đi tìm anh Hồ hỏi xem sao!" Lương Phúc cũng thấy hơi là lạ, đồ ăn đã được đặt trước, không nên chậm như thế mới đúng. Nhưng ngay khi anh ta vừa định đứng dậy thì Hồ Cường đã đi vào với một người phục vụ, người phục vụ đẩy một chiếc xe thức ăn, bên trên là một lọ sứ, nắp đậy bốc lên hơi nóng, giống như sương mù ở chốn thần tiên.

"Đây là... Phật nhảy tường ư?" Hai mắt bà cụ sáng lên, vội vàng cầm đũa, bà ta đã đợi món ăn này lâu lắm rồi!

Hồ Cường cười lạnh một tiếng, kêu phục vụ bưng món ăn lên bàn.

Lương Phúc không kịp đợi mà mở nắp cái lọ sứ ra, trong phút chốc, một mùi hương nồng nặc và gay mũi bay ra từ trong lọ sứ.

Một đống nóng hổi hiện lên trước mặt người nhà họ Lương!

Oẹ!

Bà cụ trực tiếp quăng đũa, nằm bò bên cạnh bàn mà nôn mửa không ngừng, những người khác của nhà họ Lương cũng đều che mũi, khuôn mặt đầy vẻ ngơ ngác.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Phật nhảy tường của nhà hàng Thái Vân lại... Là đống cứt??

"Anh Cường, anh có ý gì đây hả?" Sắc mặt Lương Phúc vô cùng khó coi, hôm nay anh ta vì khiến bà cụ vui vẻ mà cực kỳ vất vả chuẩn bị bàn tiệc này, mỗi tiền đặt cọc thôi là đã dùng tới mấy vạn, ai mà ngờ kết quả lại là một đống cứt! Quả thật là tức muốn nổ tung tại chỗ mà!

"Sao vậy cậu Lương, đây là do ngài tự gọi món này đó! Ngài quên rồi à?" Bỗng nhiên Hồ Cường làm ra vẻ ngạc nhiên nói.

"Tôi gọi món?" Lương Phúc sững sờ một chút, chợt nghĩ tới mấy lời lúc nãy mình nói với Cổ Bách Thiên, không nhịn được nhíu mày bảo: "Anh Cường, anh điên rồi hả? Đó là vì tôi giễu cợt tên vô dụng kia thôi, mẹ nó anh thật sự để tôi ăn cứt ư!"

Không nghĩ tới Hồ Cường lại nghiêm túc gật đầu một cái: "Đúng vậy. Người nhà họ Lương mấy người cũng chỉ thích hợp ăn cứt!" Hồ Cường cười lạnh, nói chuyện vô cùng dí dỏm.

Mày! Đậu má, ông đây không ăn, " mày trả tiền lại cho tao!" Lương Phúc rống lớn, mặc dù anh ta không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng lại có cảm giác mình bị sỉ nhục cực kỳ.

"Xin lỗi cậu Lương, nhà hàng Thái Vân của chúng tôi ấy à, không có trả lại tiền đặt cọc đâu, ngoài ra món này của ngài là tám mươi tám ngàn. Thanh toán xong thì ngài mới có thể đi!"

"Đậu mé mày Hồ Cường! Mày để cho tao ăn đống cứt giá tám mươi tám ngàn? Con mẹ nó tạo liều mạng với mày!" Lương Phúc thật sự tức điên lên, lao tới liều mạng với Hồ Cường. Hồ Cường cười lạnh một tiếng, tiến lên một bước, cầm cái mâm trên bàn trực tiếp đập một phát vào mặt Lương Phúc.

Trong phút chốc, cứt bay khắp nơi, bà cụ vừa bò từ gầm bàn ra thì bị dính vào đầu, cái mùi thối hoắc trên đầu làm bà ta ngay tức khắc sụp đổ.

"Lương Phúc! Từ đây về sau, tao không có thằng cháu như mày. Cái ghế người thừa kế, mày nghĩ cũng Cả đời của bà cụ thích sạch sẽ, là một người sĩ diện, dưới cơn thịnh nộ mà suýt nữa thì bệnh cũ tái phát, trực tiếp ngã xuống đất, người nhà họ Lương vội vàng ôm bà cụ rời khỏi phòng bao.

Hồ Cường cười khẩy, cũng không ngăn cản.

Lương Phúc siết chặt nắm đấm, biết rằng mình sẽ không được lợi gì khi ở đây, hung ác trợn mắt với Hồ Cường, cuối cùng là đi ra phòng bao, kết quả vừa khéo đụng trúng Cổ Bách Thiên vừa rời khỏi nhà vệ sinh ở đối diện.

Hai người đều sững sở.

"Tôi nói đùa một câu, anh lại thật sự ăn cứt?" Thấy bộ dạng của Lương Phúc, Cổ Bách Thiên nhíu mày, không chịu được mà lùi về phía sau, thật ra ý của anh là Hồ Cường chỉ cần đuổi người nhà họ Lương ra ngoài là được, không nghĩ tới Hồ Cường thay đổi quá nhiều, lại để người ta ăn cứt

"Mày!" Lương Phúc ngẩn ra, anh ta nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi, Cổ Bách Thiên vào đây bằng cách nào?

Nhưng chuyện này không quan trọng, quan trọng là vừa rồi Lương Phúc còn hùng hồn nói rằng nếu người ta có thể vào nhà hàng Thái Vân thì anh ta sẽ lập tức ăn cứt, kết quả thật sự là ăn rồi!

Giờ phút này Lương Phúc hận không tìm được cái lỗ để chui vào!

Đương nhiên là Lương Phúc không tin Hồ Cường gây khó dễ cho mình là do Cổ Bách Thiên làm ra, một tên vô dụng làm sao có bản lĩnh lớn tới như thế chứ?

Nhưng bây giờ cả người đều thối hoắc, cũng không tiện nói gì, Lương Phúc vội vàng xám xịt chạy ra ngoài.

Cố Bách Thiên lắc đầu cười một tiếng, đi đến phòng Quân Tử. Phòng bao cao cấp nhất của nhà hàng Thái Vân.

Dương Minh Viễn đã ngồi chờ bên trong nãy giờ.

Cổ Bách Thiên vừa ngồi xuống thì đủ loại thức ăn sặc sỡ được bưng lên, trong đó nổi tiếng nhất là phật nhảy tường.

"Nào nào nào! Lão Cổ, phật nhảy tường này là món tủ của nhà hàng Thái Vân đấy, món này giữ nguyên được hương vị nguyên bản của hoàng cung. Năm đó ngay cả Từ Hi thái hậu cũng hết lời khen ngợi. Tuy anh ăn mì rồi nhưng cũng có thể ăn thêm một chút súp đấy!" Dương Minh Viễn tự mình múc một chén cho Cổ Bách Thiên.

Cổ Bách Thiên nếm thử một chút, hương thơm lưu lại giữa răng và môi, quả thực dư vị vô tận, hơn nữa thức ăn mềm mềm, cực kỳ phù hợp với khẩu vị người lớn tuổi.

Hai người câu được câu không mà trò chuyện. Đúng lúc này trợ lý của Dương Minh Viễn bỗng dưng bưng một cái hộp gỗ từ bên ngoài đi vào.

"Chủ tịch Lý, đầu Phật ngài đã chọn trúng kia, thầy Liêu đã mang về cho ngài rồi!" Trợ lý nữ cao một mét bảy, eo nhỏ thướt tha, một tay đã có thể nắm chặt, nói chuyện vô cùng ngọt ngào.

Dương Minh Viễn cười một tiếng: "Đến đây, Lộ, để đầu Phật kia lên bàn đi, để cho Lão Cố quan sát nữa!"

"Lão Cổ, đây là đầu Phật do chuyên gia thẩm định là cấp dưới của tôi lấy về từ cuộc đấu giá bên Hải Sơn, ngài giúp tôi xem với, đây là đầu Phật ở hang Mạc Cao, tôi tiêu khoảng sáu trăm triệu, đến chừng đó sẽ được trưng bày tại cuộc họp thường niên!" Dương Minh Viễn nói với nụ cười trên môi, trên mặt còn có một chút vẻ hài lòng.

"Hửm? Đầu Phật ở hang Mạc Cao?" Cổ Bách Thiên hơi sững sờ, chợt vội vàng nói: "Vậy còn không mau mở ra xem!"

Đầu Phật ở hang Mạc Cao có thể tìm được chỉ có mấy trăm cái, hơn nữa phần lớn đã bị bán ra nước ngoài vào thời nhà Thanh hết rồi. Mấy năm nay nếu hàng thật xuất hiện, đều sẽ gây chấn động lớn trong giới đồ cổ. Thậm chí có một bức tượng đầu Phật được bán giá cao hàng trăm triệu ở Malaysia!

Soạt soạt!

Trợ lý Lộ nhẹ nhàng đi lên phía trước, trực tiếp lấy nắp hộp xuống, trong chớp mắt, một bức tượng màu trắng như mỡ dễ, đầu Phật sinh động như thật hiện ra trước mắt mọi người.

Dương Minh Viễn có chút xúc động mà đứng lên, lấy một cái kính lúp từ trong ngực ra, để trên đầu Phật mà quan sát. Bình thường ngoại trừ việc làm ăn ra thì sở thích lớn nhất của anh ta là sưu tầm, có thể nói bức tượng đầu Phật này là món hàng khiến anh ta hài lòng nhất.

"Không tồi không tồi! Lão Cổ, nếu không thì anh đến đây xem thử đi!"

Dương Minh Viễn quan sát một hồi thì đem kính lúp đưa cho Cổ Bách Thiên. Nhưng Cổ Bách Thiên lại phất tay: "Không cần xem đâu, tôi nói thẳng vậy, xin chủ tịch Dương đừng trách, cái đầu Phật này à, tôi đề nghị ngài cũng đừng đặt ở cuộc họp thường niên mà triển lãm!"

Trong phút chốc, nụ cười của Dương Minh Viễn lập tức cứng đờ "Lão Cổ, ý của anh là..."

"Đồ giả!" Cố Bách Thiên không kiêng dè gì mà nói ra hai chữ. Dù sao người ta mời mình ăn cơm, mình cũng không thể giấu giếm được, huống hồi món đồ đầu Phật này anh đã từng thấy qua, thậm chí trong chiến dịch chống buôn lậu đồ cổ, anh đã nhìn thấy quá nhiều hàng thật hàng giả, nên khi vừa thấy món đồ trước mắt, lập tức biết được đó là đồ giả.

"Lão Cổ, anh có thể chắc chắn sao?" Dương Minh Viễn có chút nghi ngờ, nhưng đồng thời cũng biết với thân phận của Cổ Bách Thiên, hoàn toàn sẽ không ăn nói lung tung, vậy có thể nói rõ là quá nửa cái đầu Phật này có vấn đề.

"Chắc chắn!"

Cổ Bách Thiên cũng không nhiều lời, đúng lúc thì nên ngừng lại. Còn Dương Minh Viễn tin hay không thì là chuyện của anh ta.

Dương Minh Viễn chần chừ trong chốc lát, vội vàng vẫy tay dặn dò Lệ nói: "Gọi điện thoại, lập tức để cho thầy Liêu đến đây một chuyến!"

"Vâng, chủ tịch Lý

Sau khi Lệ ra ngoài, Dương Minh Viễn nói với Cổ Bách Thiên: "Lão Cổ, thầy Liêu này đi theo tôi nhiều năm, lần này đến Hải Sơn lấy đầu Phật này về cũng là gã đề nghị với tôi. Dù sáu

chapter content


chapter content


chapter content




TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv