Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 939: Khách khanh



“Đáng tiếc!”.

Lâm Ẩn lắc đầu, bộ Kiếm Kinh này thật sự rất mạnh, nhưng kiếm tiên Thu Thuỷ đã giết không ít người của tám vương tộc, nếu để người ta nhìn ra ông ấy tu luyện Càn Khôn Kiếm Kinh, chắc chắn sẽ khiến cao thủ Địa Tiên ra tay.

Chắc chắn anh sẽ không bỏ qua cho Càn Khôn Kiếm Kinh, sau khi tu luyện, anh cũng có nhiều hơn một thủ đoạn, nhưng ở trong bí cảnh Côn Lôn vẫn phải cẩn thận thì hơn.

Cất sách đi, dùng mảnh vải bao lấy chuôi kiếm Thu Thuỷ.

So với Càn Khôn Kiếm Kinh, kiếm Thu Thuỷ không dễ bị lộ như vậy, kiếm tiên Thu Thuỷ đã toạ hoá năm trăm năm rồi, Địa Tiên sống lâu cũng chỉ chừng năm trăm năm, những người biết đến kiếm Thu Thuỷ đã toạ hoá hết rồi, những người khác sao có thể nhìn một cái đã nhận ra nó được.

Lâm Ẩn quan sát một vòng xung quanh động phủ, sau khi phát hiện thật sự không còn gì nữa mới xoay người rời khỏi.



Lúc này những người đi vào động phủ khi nãy đều đã đi ra, tỏ vẻ không cam lòng.

Khi nãy bọn họ định xông vào thử, nhưng sau khi hai người có lòng tin với bản thân xông vào trận pháp biến thành hai thi thể, những người khác đều lui ra ngoài.

Bọn họ vẫn hơi không cam lòng, muốn xem thử có thể tìm được chút cơ duyên còn sót lại không.

Một lát sau, Lâm Ẩn đi ra khỏi động phủ, những người đang vây quanh động phủ đều nhìn về phía anh.

Sau khi bọn họ phát hiện sau lưng Lâm Ẩn có thêm một thanh kiếm thì ánh mắt đều trở nên nóng bỏng, nhưng nhớ đến sự hung tàn của Lâm Ẩn khi nãy, ngọn lửa trong lòng lập tức tan đi không ít.

Lâm Ẩn không thèm quan tâm đến bọn họ, đi thẳng về phía Hiên Viên Tiểu Tuyết và chú Tần.

“Anh Lâm!”.

Hiên Viên Tiểu Tuyết gật nhẹ đầu với Lâm Ẩn, cũng không hỏi lai lịch của trường kiếm sau lưng anh, cô ta xuất thân từ nhà Hiên Viên, trong nhà Hiên Viên cũng có rất nhiều binh khí của Thiên Tiên, một thanh kiếm tốt không tính là gì cả.

Chú Tần cũng hờ hững nhìn qua, nhưng sâu trong ánh mắt đang nhìn về phía Lâm Ẩn có chút đề phòng.

Thực lực của Lâm Ẩn quá mạnh mẽ, nếu Lâm Ẩn muốn làm khó, cho dù là ông ấy cũng không chắc có thể ngăn cản được anh.

Nếu Hiên Viên Tiểu Tuyết xảy ra chuyện, tội của ông ấy sẽ lớn lắm.

“Cô Hiên Viên, khi nào có thể đưa tin tức của Thiên Vực cho tôi?”, Lâm Ẩn nhỏ giọng hỏi.

“Đi tới thành phố gần nhất đã, chỉ cần ở trong thành phố, nhà Hiên Viên của tôi rất dễ lấy được những điển tịch kia!”, Hiên Viên Tiểu Tuyết tự tin nói.

“Được!”.

Nói xong Lâm Ẩn bèn đi theo Hiên Viên Tiểu Tuyết và chú Tần rời khỏi.

Những người tới tìm cơ duyên khác vẫn hơi không cam lòng, thấy Lâm Ẩn rời đi, đám người lại chui vào trong động phủ.



Ba ngày sau.

Lâm Ẩn, Hiên Viên Tiểu Tuyết và chú Tần ngồi trên lưng một con đại bàng vàng biến dị, bay nhanh về phía tây.

Con đại bàng vàng biến dị này có thực lực nửa bước vào Nhân Tiên, hơn nữa trên không cho dù là cao thủ Nhân Tiên cũng không đuổi kịp nó, nhưng bây giờ lại bị người ta thuần phục, đưa cho Hiên Viên Tiểu Tuyết làm thú cưỡi.

Lâm Ẩn cũng hơi tò mò với thân phận của Hiên Viên Tiểu Tuyết, cho dù là dòng chính của hoàng tộc bình thường cũng không dễ có được một con đại bàng vàng như vậy.

Mấy ngày nay anh cũng biết đến sự tồn tại của Thiên Vực từ trong sách, Thiên Vực nói thẳng ra là vườn thuốc được kiểm soát bởi những thế lực đứng đầu và dị thú.

Trong Thiên Vực tràn ngập linh khí cuồng bạo, chỉ có những mãnh thú kia mới có thể sống lâu ở trong đó, hơn nữa trong bóng tối ở Thiên Vực còn có dị thú Thiên Tiên cảnh toạ trấn.

Bọn họ giao hẹn với vương tộc và hoàng tộc là trăm năm mở ra một lần, chỉ có nhân loại dưới ba mươi tuổi được đi vào, mà mãnh thú đi vào cũng chỉ được có cảnh giới nửa bước vào Nhân Tiên.

Mà nửa tháng sau, chính là thời hạn trăm năm.

Bây giờ bọn họ đang chạy tới Thiên Vực, hội họp với nhóm người của nhà Hiên Viên.

Đại vàng bàng bay nửa ngày mới đến được một thành phố nhỏ, Hiên Viên Tiểu Tuyết trực tiếp dẫn Lâm Ẩn đến nơi đóng quân của nhà Hiên Viên.

Nơi đóng quân của nhà Hiên Viên không xa hoa như trong tưởng tượng của Lâm Ẩn, chỉ là một trạch viện cổ kính, xung quanh có dấu vết của trận pháp.

“Dù sao một trăm năm Thiên Vực mới mở ra một lần, để lại một chỗ dừng chân cũng là được rồi!”, Hiên Viên Tiểu Tuyết cười nói.

“Ừm!”.

Lâm Ẩn gật đầu.

Lâm Ẩn và Hiên Viên Tiểu Tuyết vừa bước xuống từ trên đại bàng vàng, cửa lớn của trạch viện đã mở ra, có mười mấy chàng trai chạy ra từ bên trong.

“Tiểu Tuyết, em về rồi!”.

Một chàng trai mặc đồ đen đeo kiếm đứng ra, cười nói với Hiên Viên Tiểu Tuyết.

Người áo đen dung mạo anh tuấn, tinh thần phấn chấn, cho dù ngôi sao nổi tiếng của thế giới thường cũng không đẹp bằng hắn ta, chàng trai áo đen nhìn về phía Hiên Viên Tiểu Tuyết với ánh mắt nóng bỏng, không hề giấu đi tình cảm trong mắt.

“Ừm!”.

Hiên Viên Tiểu Tuyết lén nhíu màu, đáp.

“Lúc này chàng trai áo đen mới nhìn thấy Lâm Ẩn đứng sóng vai với Hiên Viên Tiểu Tuyết, trong mắt loé lên chút không vui, nhưng vẫn cố nhịn xuống, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Tuyết, đây là?”.

“Lâm Ẩn!”.

Lâm Ẩn nhìn hắn ta, lạnh nhạt nói.

Chàng trai áo đen xấp xỉ tuổi anh, thực lực đã là đỉnh cao Thần cảnh, chỉ thiếu một bước đã tới nửa bước vào Nhân Tiên, hơn nữa rõ ràng là không thích anh.

Thật ra đa số mấy chàng trai đi ra nghênh đón đều không thích anh, tuy người bên này đông, nhưng chỉ có ba người được đi vào Thiên Vực, nhiều thêm một người sẽ nhiều thêm một kẻ cạnh tranh.

Tuy trong Thiên Vực rất nguy hiểm, nhưng cơ duyên cũng không ít, những chàng trai này cũng không phải người của vương tộc hoàng tộc, không có nhiều tài nguyên lắm.

Nhưng anh cũng không quan tâm, chàng trai áo đen đeo kiếm là người có thực lực mạnh nhất trong mấy người này, nhưng nếu anh ra tay, đám người này được mấy ai có thể sống chứ.

Quan trọng nhất là, trong trạch viện này có một cao thủ khiến tim anh đập nhanh, là cao thủ trên Nhân Tiên cảnh.

“Lâm Ẩn, đi theo tôi gặp trưởng bối trong gia tộc đi!”.

Hiên Viên Tiểu Tuyết nhíu mày, quay đầu nói với Lâm Ẩn.

“Ừm!”.

Lâm Ẩn lạnh nhạt đi vào trong trạch viện theo Hiên Viên Tiểu Tuyết.

“Tiểu Tuyết, em cho rằng chúng tôi không bằng Lâm Ẩn này ư?”, chàng trai áo đen sắc mặt u ám, rõ ràng Lâm Ẩn được Hiên Viên Tiểu Tuyết tìm đến để đi vào Thiên Vực, nếu đểu Lâm Ẩn có được một danh sách, vậy trong bọn họ chỉ có hai người được đi vào thôi.

Phải biết rằng một hoàng tộc chỉ có năm người được đi vào Thiên Vực, vương tộc thì ba người, nhà Hiên Viên đã có hai con cháu dòng chính quyết định vào Thiên Vực, danh sách để lại cho bọn họ cũng không nhiều nữa, Lâm Ẩn vừa đến đã giành đi một cái, hỏi sao bọn họ không tức chứ.

Quan trọng là hắn ta vẫn luôn xem Hiên Viên Tiểu Tuyết như vật trong tay mình, bây giờ Hiên Viên Tiểu Tuyết lạnh nhạt với hắn ta, lại cực kỳ nhiệt tình với Lâm Ẩn.

Hỏi sao hắn ta có thể nhịn được chứ.

Lúc này có một ông lão đang nhắm mắt ngồi thẳng trên một tảng đáo ở hậu viện, một cao thủ Nhân Tiên đứng bên cạnh nhỏ giọng nói: “Chú tư, bên ngoài sắp đánh nhau rồi, chú không đi ngăn lại sao?”.

“Nếu đã là người Tiểu Tuyết tìm đến giúp đỡ thì chắc chắn sẽ có thực lực, hơn nữa mấy năm nay Lê La có hơi vượt quá giới hạn rồi!”, ông lão không mở mắt ra, lạnh nhạt nói.

“Đúng là thế!”

Cao thủ Nhân Tiên ở bên cạnh cũng gật đầu, tuy thiên phú tu luyện của Lê La không tệ, nhưng Hiên Viên Tiểu Tuyết chính là dòng chính của nhà Hiên Viên, cũng là một thiên tài, một người xuất thân từ gia tộc nhỏ như Lê La sao có thể trêu vào được.

Trừ khi Lê La có thể tu luyện đến Địa Tiên cảnh, nếu không sao có thể xứng sánh đôi với cô chủ nhà Hiên Viên bọn họ chứ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv