Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 896: Bí mật động trời



“Ầm! Ầm! Ầm!”.

Vuốt rồng vỗ lên tấm chắn hình thành từ sát khí màu đen, khiến nó không ngừng tiêu hao, mỗi khi nó mỏng dần, vô số sát khí màu đen khác lại xuất hiện dưới lớp áo choàng đen của người đàn ông tóc trắng, giống như vô cùng vô tận vậy.

“Lâm Ẩn, cậu cho rằng cậu có thể đấu lại tôi sao?”.

Người đàn ông tóc trắng nhếch miệng cười khẩy, lạnh lùng nói: “Những khói đen này là sát khí tôi tốn ba năm gom góp lại ở miệng núi Thánh của nhà họ Bạch chúng tôi sau khi lên Thần cảnh, một người tầm thường như cậu có thể phá được sao!”.

“Kiến thức nông cạn!”.

Lâm Ẩn lạnh nhạt nói ra bốn chữ, mặc dù những sát khí màu đen này khó giải quyết, nhưng vẫn chưa đến mức khiến anh bó tay.

“Long Quyền Chí Tôn!”.

Theo tiếng hét to của Lâm Ẩn, một nắm đấm vô cùng mạnh đánh về phía người đàn ông tóc trắng.

Gầm gừ!

Những người đang đánh nhau trên đảo đều dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, không ai có thể miêu tả được sự đáng sợ của một quyền này, cũng không ai có thể hình dung được uy nghiêm của nó!

Chỉ để lộ một hơi thở đã chèn ép đến mức người trên đảo không thở nổi, những người thực lực hơi thấp kia đều thấy trong lòng chấn động, thậm chí có người còn muốn quỳ rạp xuống đất.

Phụt!

Sát khí màu đen bị một quyền này đánh thủng trong nháy mắt, trên người gã đàn ông tóc trắng có ánh sáng đen loé lên, muốn ngăn lại một quyền này, nhưng vẫn phun ra một ngụm máu tươi, hoảng hốt nhìn Lâm Ẩn.

“Sao có thể, không phải cậu chỉ mới bước vào Thần cảnh thôi ư!”.

Người đàn ông tóc trắng giật mình kêu lên, nếu không phải có thần khí được bố ban thưởng bảo vệ, một đòn khi nãy của Lâm Ẩn đã đủ khiến gã mất đi sức chiến đấu rồi. Cho dù thần khí bảo vệ ngăn cản đa số tổn thương của nó, nhưng gã vẫn bị thương nặng.

Gã không ngờ một người bình thường như Lâm Ẩn lại mạnh đến thế, những gì anh học được còn mạnh hơn cả Huyền Công mà gã học nữa!

“Tôi nói tôi mới bước bước vào Thần cảnh lúc nào!”, Lâm Ẩn lạnh nhạt nói.

Anh ở trong hang Người Tuyết nhờ sự giúp đỡ của linh quả và suối Sinh Mệnh, khi đột phá đến giai đoạn giữa của Thần cảnh mới dừng bế quan, đáng tiếc suối Sinh Mệnh bị anh sử dụng gần hết, một chút còn lại không đủ để anh đột phá cảnh giới, bèn để lại một phần cho tộc Người Tuyết, còn lại thì đem về nhà họ Lâm.

“Đi!”.

Ánh mắt người đàn ông tóc trắng cực kỳ nặng nề, trong mắt có ánh sáng xanh loé lên, hai tay tạo thành ấn, trong tay áo đột nhiên có bảy quả cầu đen lớn chừng viên đạn bắn ra.

Tốc độ của bảy quả cầu này rất nhanh, cứ thế bắn về phía của Lâm Ẩn, còn gã thì liên tục lùi ra sau, chạy nhanh về phía bờ biển.

“Ầm! Ầm! Ầm!”.

Tiếng nổ tung tựa như sấm sét vang lên, mỗi một quả cầu đen đều nổ ra một màn khói đen dày đặc, trong đó mơ hồ còn có tia chớp loé lên, uy lực nó phát ra không kém một đòn của cao thủ Thần cảnh chút nào.

Người đàn ông tóc trắng tỏ vẻ rất đau lòng, bảy quả cầu đen này được coi như là một thứ không tệ trong gia tộc, với thân phận của gã có thể lấy được bảy quả đã xem như không dễ rồi, không ngờ cứ thế lãng phí hết trên người Lâm Ẩn.

Nếu có thể lấy được thứ gã muốn thì cũng không lỗ, nhưng bây giờ chỉ có thể trở về gia tộc trước để dẫn người tới đây.

Đáng tiếc chỉ cần có người trong gia tộc ra tay, thì thứ ở đó đã không phải của một mình gã nữa rồi!

“Phá!”.

Lâm Ẩn nhíu mày nhìn quả cầu đen bay nhanh đến, bóng mờ Thần Long ở phía sau đột nhiên xông ra, thô bạo ngăn bảy quả cầu đen kia phát nổ.

Lâm Ẩn chạy nhanh đuổi theo người đàn ông tóc trắng.

“Trốn được à?”.

Anh phất nhẹ tay áo, một đạo kiếm khí bắt đầu đuổi theo người đàn ông.

“Phụt!”.

Vào lúc kiếm khí sắp đến gần gã, người đàn ông phun ra một ngụm máu tươi, tốc độ bỏ chạy lại nhanh hơn ba phần.

“Phá!”.

Lâm Ẩn lại gầm lên một tiếng, kiếm khí nhanh thêm hai phần, đâm thẳng vào người gã đàn ông tóc trắng.

“Phụt!”.

Gã phun ra một ngụm máu tươi, lảo đảo ngã xuống đất, hoảng sợ nhìn Lâm Ẩn ngày càng đến gần.

Quát to:

“Tôi là Bạch Hạo, thuộc dòng chính của nhà họ Bạch trong tám vương tộc lớn, bố tôi chính là cao thủ đỉnh cao Thần cảnh, nếu cậu giết chết tôi, cả nhà cậu nhất định sẽ bị diệt sạch!”.

Lâm Ẩn chậm rãi đáp xuống từ trên không trung, nhíu mày nhìn Bạch Hạo nói: “Tám vương tộc lớn là cái gì? Vì sao anh lại đến Long Đảo của tôi?”.

Bạch Hạo xuất thân thần bí, giới lánh đời hoàn toàn không có gia tộc hàng đầu nào mang họ Bạch, nếu lời của gã là thật, với thực lực của nhà gã thống nhất giới lánh đời cũng không phải việc gì khó, xem ra thế giới này còn rất nhiều bí mật mà anh không biết.

Lúc này Bạch Hạo cũng không dám giấu diếm gì thêm nữa, nói hết ra những gì mà mình biết.

Lúc này Lâm Ẩn mới biết, mấy trăm năm trước, linh khí trên hành tinh xanh dần khô cạn, lúc ấy các môn phái lớn trong giới lánh đời hợp sức ra tay mở một cái bí cảnh ở gần núi Côn Lôn, dùng thế trận khoá linh khí lại trong bí cảnh, khiến linh khí trong đó mạnh hơn cả bên ngoài.

Nhưng phạm vi bên trong bí cảnh không lớn, không thể nào chứa hết tất cả mọi người trong giới lánh đời lúc đó, chỉ có một phần thế lực lớn mới có thể dọn vào thôi.

Lúc đầu các môn phái bên trong bí cảnh có mối quan hệ mật thiết với thế giới bên ngoài, nhưng từ sau khi linh khí bên ngoài ngày càng ít, ngay cả cao thủ Thần cảnh cũng trở nên hiếm hoi, các loại tài nguyên cũng không phong phú như trong bí cảnh, người trong bí cảnh cũng dần cắt đứt mối liên hệ với bên ngoài.

Còn Bạch Hạo bất ngờ lấy được bản đồ Long Đảo của Long phủ để lại mới lặng lẽ chạy ra khỏi bí cảnh, muốn lấy được bí tàng Long phủ để lại, ngoài bố mẹ gã, hoàn toàn không ai biết gã đã đi đâu.

Mấy trăm năm trước Long phủ cũng là thế lực lớn một phương, nhưng sau khi dọn vào trong bí cảnh đã xảy ra một trận chiến lớn với một thế lực khác, từ đó Long phủ cũng xuống dốc không phanh.

Long phủ trong bí cảnh đã không còn tồn tại từ lâu rồi, nhưng không ngờ Long phủ bên ngoài lại phát triển rất tốt.

“Long phủ ở trong bí cảnh là bị ai tiêu diệt?”, Lâm Ẩn lạnh lùng hỏi.

Anh cũng từng nhìn thấy một vài câu có liên quan đến truyền thừa của Long phủ trong tàng thư các ở Long phủ, nhưng trong sách chỉ nói mấy câu, anh biết không nhiều lắm.

Nhưng nếu Bạch Hạo đã đi ra ngoài được, thì khó đảm bảo kẻ thủ lúc trước của Long phủ sẽ không, một Bạch Hạo thôi đã có thực lực như thế, vậy thế lực tiêu diệt Long phủ sẽ ra sao chứ?

“Tiêu diệt Long phủ là nhà họ Kiền trong bốn hoàng tộc lớn”, trong mắt Bạch Hạo loé lên chút khinh thường khó nhận ra, nhà họ Bạch của gã muốn tiêu diệt Lâm Ẩn đã là chuyện dễ như trở bàn tay, càng khỏi nói tới nhà họ Kiền trong bốn hoàng tộc lớn!

“Nhà họ Kiền à!”.

Lâm Ẩn gật đầu, ngón tay gõ nhẹ lên mi tâm của Bạch Hạo.

Trên mặt Bạch Hạo hiện lên vẻ khó tin, người chậm rãi ngã xuống, gã không ngờ Lâm Ẩn không để ý đến thân phận của mình mà dám ra tay, chẳng lẽ anh không sợ bố mẹ gã ra khỏi bí cảnh báo thủ cho gã sao?

‘Sư phụ, con đã báo thù cho người rồi!’.

Lâm Ẩn nhìn thi thể của Bạch Hạo, tâm trạng hơi phức tạp, tuy thế lực đứng sau gã rất lớn mạnh, nhưng thù giết thầy không thể không báo, cho dù nhà họ Bạch có mạnh đến mức nào đi nữa, anh cũng sẽ ra tay với Bạch Hạo.

Lúc này, ba người cụ Tiền, Thanh Long và Hoàng Long cũng chạy đến đây.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv