Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 864: Cuộc chiến sư huynh đệ



“Kết thúc?”.

Liễu Nhược Tùng cười điên cuồng không ngừng, khinh thường nói: “Liễu Bạch Y, tôi biết mấy năm nay cậu khổ luyện Kiếm Kinh, giấu giếm thực lực, nhưng cậu cho rằng điều cậu thấy là thực lực thật sự của tôi sao?”.

Liễu Bạch Y thay đổi sắc mặt, lão vẫn luôn cho rằng Liễu Nhược Tùng không biết lão đang luyện Kiếm Kinh, không ngờ Liễu Nhược Tùng vẫn luôn nắm những bí mật của lão trong lòng bàn tay.

Như vậy xem ra, những thứ lão biết kia, có thể đều là Liễu Nhược Tùng cố ý thể hiện cho lão xem.

“Nhiều lời vô ích, ra tay đi”.

Liễu Bạch Y rút kiếm dài trong tay ra, kiếm dài vung một đường, một luồng kiếm mang màu vàng sáng chói chém về phía Liễu Nhược Tùng.

“Hừ!”.

Liễu Nhược Tùng hừ lạnh một tiếng, kiếm dài đeo phía sau lưng như là có linh tính, bỗng xuất hiện trong tay lão ta. Kiếm dài cũng quét một đường, một luồng kiếm mang màu đỏ thẫm vút ra nghênh đón kiếm mang màu vàng.

Uỳnh!

Uỳnh!

Trong trận kiếm khí bạo phát, hai bóng dáng không nhừng chiến đấu kịch liệt trên không trung. Kiến thức hai người học được không khác nhau, thứ so đấu chính là độ mạnh yếu của tu vi võ học và sự hiểu biết với võ thuật mà thôi.

Trong sân cuộn lên từng trận gió xoáy cuồng bạo, cuốn đá vụn và lá cây tung tay, bụi mù dày đặc.

Đứng nhìn từ xa, chỉ có thể thấy hai bóng người như tia chớp xuyên qua nhau, ánh kiếm lóe sáng, mặt đất bị đánh không ngừng lún xuống, từng đợt tiếng động lớn như tiếng sấm vang lên.

...

Lâm Ẩn đi tới bên cạnh cụ bà và Lâm Huyền Diệp, thấp giọng hỏi: “Bà cố, ông ngoại, hai người không sao chứ!”.

“Không sao, không sao cả, cháu trở về là tốt rồi!”.

Cụ bà vô cùng vui mừng nhìn Lâm Ẩn, kỳ lân nhà họ Lâm đã trở lại, như vậy là tốt rồi, chỉ là Lâm Kình Thương vẫn không rõ tung tích...

Trong thời gian này, bà phải chủ trì toàn bộ mọi chuyện của nhà họ Lâm, tâm lý và cơ thể đều hơi mệt mỏi.

“Hầy!”.

Lâm Huyền Diệp liếc nhìn Lâm Ẩn, lại lướt qua đám người trong liên minh nhà họ Cao, thấp giọng nói: “Ẩn Nhi, bởi vì những người này, nhà họ Lâm ta đã thương vong hơn mười cao thủ. Nếu có cơ hội, cháu phải đòi lại công bằng cho họ”.

Lâm Ẩn nhìn lướt qua người nhà họ Lâm ở phía sau, rất nhiều người nhà họ Lâm trước kia đã gặp mặt nay lại không thấy đâu. Những trưởng lão bảng Thiên cũng thiếu vài người, không biết là bị thương hay là chết trận.

“Ông ngoại, bà cố, hai người yên tâm, cháu đã trở về thì những người này không ai có thể chạy thoát!”, Lâm Ẩn nhìn chằm chằm người trong liên minh nhà họ Cao, lạnh lùng nói.

Cao Trường Thắng bị ánh mắt của Lâm Ẩn quét qua, trong lòng có cảm giác căng thẳng khó hiểu, lúc này lão ta đang nhìn chằm chằm hai người đang chiến đấu trong trận.

Nếu Liễu Nhược Tùng không hạ được Liễu Bạch Y, như vậy bọn họ cố gắng lâu như vậy đều uổng phí. Bây giờ nhà họ Lâm có hai cao thủ Lâm Ẩn và Lâm Huyền Diệp trên bảng Thiên, lão ta không phải là đối thủ.

Hơn nữa, vừa rồi trong lòng lại căng thẳng đến khó hiểu.

Lão ta là cao thủ trên bảng Thiên, có đôi khi sẽ có linh cảm cảnh báo nguy hiểm, lúc này trong lòng lão ta đã muốn rút lui.

...

Trong trận, sắc mặt Liễu Nhược Tùng trở nên nặng nề, càng giao đấu, lão ta càng thầm kinh ngạc và căng thẳng. Lão ta vốn tưởng rằng cho dù Liễu Bạch Y che giấu thực lực, nhưng lão cũng nhỏ hơn lão ta mười mấy tuổi, nên tất nhiên không phải đối thủ của lão ta.

Khiến lão ta không ngờ chính là, hai người giao đấu hơn trăm chiêu, Liễu Bạch Y lại không hề rời vào thế yếu.

‘Người này quyết không thể giữ lại, nếu như có đủ thời gian, mình sẽ không phải là đối thủ của Liễu Bạch Y!’.

Liễu Nhược Tùng nhủ thầm, kiếm pháp trong tay càng hung hiểm hơn.

Mà Liễu Bạch Y vẫn giữ ý cười nhẹ nhàng trên mặt. Nhiều năm như vậy, lão vẫn luôn cho rằng mình không phải là đối thủ của Liễu Nhược Tùng, hôm nay giao đấu mới phát hiện, thực lực của lão và Liễu Nhược Tùng thật sự có chênh lệch một chút, nhưng nó lại không lớn như trong tưởng tượng, không phải không có sức để đấu một trận.

“Sư huynh, hôm nay tôi sẽ báo thù cho sư phụ!”. Liễu Bạch Y thu lại ý cười trên mặt, không buồn không vui, đôi mắt hiện lên sát khí ngập trời.

“Sư phụ, tha thứ cho đồ nhi tham sống sợ chết nhiều năm như vậy, hôm nay con sẽ giết sư huynh và đại trưởng lão để người có thể nhắm mắt nơi chín suôi!”.

“Ha ha!”.

Liễu Nhược Tùng cười, nói: “Báo thù cho sư phụ, chỉ bằng cậu? Cậu biết vì sao tôi phải giết sư phụ không? Rõ ràng tôi mới là đại đệ tử, tôi cũng là thiên tài của Kiếm Môn, thế mà sư phụ lại truyền Kiếm Kinh cho cậu mà không truyền cho tôi. Nếu không phải tôi nhìn thấy cậu đang tu luyện Kiếm Kinh, tôi sẽ không nổi lòng muốn giết sư phụ. Tôi chỉ muốn chứng minh, Liễu Nhược Tùng tôi mạnh hơn Liễu Bạch Y cậu, sư phụ năm đó đã nhìn nhầm rồi!”.

“Vậy thì thử xem đi!”.

Liễu Bạch Y cũng cười, ánh mắt thoáng lóe lên tia sáng màu vàng, ánh sáng màu vàng quanh thân lóe lên, giống như mặt trời đã nhô lên cao chói chang, khiến mọi người xem chiến xung quanh không mở mắt ra được.

Mà Liễu Nhược Tùng cũng đứng trong không trung, cơ thể được kiếm khí màu đỏ thẫm bao phủ, trông giống như ánh mặt trời mới mọc đang vận sức chờ tần công, một khi phá tan tầng mây, trong nháy mắt có thể quá hủy tất cả.

“Kinh Long Phá!”.

Liễu Bạch Y hét lớn một tiếng, thanh kiếm dài trong tay hóa thành một con rồng lớn màu vàng, chém về phía Liễu Nhược Tùng.

“Lão già quả nhiên có giấu giếm, không ngờ lão ta lại truyền tuyệt học Kinh Long Phá cho cậu sớm như vậy!”, ánh mắt của Liễu Nhược Tùng lạnh đi, lão ta quát lớn:

“Tôi cũng muốn nhìn xem, Kinh Long Phá của lão già kia lợi hại, hay là Xích Long Ngâm tôi tự nghĩ ra lợi hại!”.

Một con rồng màu đỏ phóng vút lên không trung, sau đó đột nhiên lao về phía con rồng màu vàng!

Uỳnh!

Uỳnh!

Uỳnh!

Tiếng nổ mạng vang vọng trong núi rừng, may mắn hai người ra tay cố ý tránh đám người, tránh xa nhà tổ của nhà họ Lâm. Nếu không sau dư chấn của trận đấu này, nhà tổ của nhà họ Lâm sẽ bị hủy trong nháy mắt.

“Mạnh quá!”.

Ông Trần đứng xem trận trợn mắt há hốc mồm, lão tự nhận mình cũng là cao thủ bảng Thiên đỉnh cao, nhưng nếu so sánh với hai người Liễu Nhược Tùng và Liễu Bạch Y, ngay cả dư âm cuộc chiến của hai người lão cũng không tiếp được. Đây là sự kinh khủng của cao thủ trên bảng Thiên sao?

Cao Trường Thắng cũng nhìn bằng ánh mắt nặng nề, vô thức nuốt nước miếng. Sau khi lão ta tấn thăng lên trên bảng Thiên, đã tới khiêu chiến với Lâm Kình Thương một lần, lại bị một chiêu của Lâm Kình Thương đánh bại, nên không hề biết sức mạnh của cao thủ thật sự trên bảng Thiên.

Đừng nói Lâm Kình Thương, cho dù là Liễu Bạch Y và Liễu Nhược Tùng, cũng có thể nhẹ nhàng nghiền nát lão ta.

Trong sân bụi mù tung bay, bụi đất cuộn lên bốn phía, khắp nơi đều có bụi đất, căn bản không thể nhìn rõ trong trận đang xảy ra chuyện gì.

“Ẩn Nhi, ai sẽ thắng?”.

Cụ bà nhìn trong trận, nhẹ giọng hỏi Lâm Ẩn.

“Liễu Bạch Y sẽ thắng!”.

Lâm Ẩn lắc lắc đầu nói.

“Nhưng tu vi võ học của Liễu Bạch Y không chiếm ưu thế mà?”.

Lâm Huyền Diệp nhẹ giọng hỏi, lấy ánh mắt của ông ấy đương nhiên có thể nhìn ra tu vi của Liễu Bạch Y thật sự yếu hơn Liễu Nhược Tùng một bậc.

“Bởi vì, Liễu Nhược Tùng sợ chết!”.

Lâm Ẩn lạnh nhạt nói, đám người cụ bà không thấy rõ tình trạng trong trận, nhưng thần giác của Lâm Ẩn lại có thể cảm nhận rõ ràng. Nếu Liễu Bạch Y đã lựa chọn đứng ra đánh với Liễu Nhược Tùng một trận, cũng đã không màng sống chết, một lòng chỉ muốn báo thù cho sư phụ.

Hơn nữa, cho dù thực lực của Liễu Bạch Y không bằng Liễu Nhược Tùng thì thế nào? Có anh ở đây, ân nhân của Trương Kỳ Mạt sao có thể xảy ra chuyện gì chứ. Một Liễu Nhược Tùng mà thôi, tiện tay cũng có thể giết được!

Nhìn trận chiến, Lâm Ẩn cười cười.

“Sắp phân thắng bại rồi!”.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv