“Tôi, tôi là Hà Tam Kim, người của thung lũng Trầm Phong”, Hà Tam Kim tức giận thở hổn hển: “Lâm Ẩn! Rốt cuộc cậu là ai?”.
Hà Tam Kim là cao thủ hàng đầu trong giới lánh đời, có thực lực lên đến bảng Địa được cụ Từ mời góp sức.
Giữa thế tục, vốn dĩ hắn ta có thể dựa vào sức lực của mình để tung hoành ngang dọc.
Vào một phút giây hồi ban nãy, hắn ta còn muốn đánh lén Diệp Hắc.
Nhưng hắn ta không ngờ thực lực của Lâm Ẩn lại đáng sợ như thế, sau khi anh sấn lại gần mình, gần như động mạch và nội tạng của hắn ta đã bị phế hết dưới một cú đánh đầy tức giận của anh.
“Thung lũng Trầm Phong?”, gương mặt Lâm Ẩn hoàn toàn không bộc lọc chút cảm xúc nào.
Anh đã từng nghe nhắc đến thế lực của giới lánh đời này, số lượng thành viên không nhiều nhưng ai nấy đều là cao thủ, nổi danh với quyền thuật ngạnh công, thảo nào chỉ có thực lực lên đến bảng Địa nhỏ nhoi mà vẫn sống sót sau một chưởng đầy tức giận của mình.
“Chỉ là một đám thùng rỗng kêu to như các người mà cũng dám ám sát tôi sao?”, Lâm Ẩn nhìn ba người Musashi Juro với ánh mắt lạnh lùng hằn lên sát khí.
“Ngông cuồng!”.
Musashi Juro nổi trận lôi đình, ông ta phất tay, những ngọn ám khí sắc lẻm phóng vút ra từ trong ống tay áo như mưa hoa lê bay rợp trời.
Bốp!
Lâm Ẩn phất tay, cơn gió dữ đến đáng sợ nổi lên cuồn cuộn làm những ám khí kim loại trong không khí vỡ tan thành cát bụi, rơi lả tả trên mặt đất.
Vào giây phút ấy, hai thanh đao sắc nhọn phóng vút ra.
Musashi Juro và người Cao Lệ thấy đã gần mình, bọn họ nhanh nhẹn đến mức khó lòng tin tưởng nổi.
Một người dùng đao, một người vung kiếm dẻo tỏa ra ánh sáng bạc.
Keng! Cốp!
Lâm Ẩn duỗi cánh tay như chim ưng, anh tóm lấy hai ngọn dao khắc hoa cúc của Musashi Juro, rồi lại chụp thanh kiếm dẻo của những người Cao Lệ.
Sau đó sức mạnh của anh xuyên vào trong thanh kiếm, dùng nội lực để khống chế hai người bọn họ.
Musashi Juro và người Cao Lệ đều đứng đờ tại chỗ, sắc mặt bọn họ thoắt biến, mồ hôi túa ra đầy trán, xương cốt kêu răng rắc giống như đang phải gánh chịu sức mạnh nặng tựa núi Thái Sơn.
Kiếm dẻo và đao khắc hoa cúc đều kêu ong ong.
Sắc mặt Lâm Ẩn hết sức lạnh lùng, anh dồn sức vào hai tay, một tiếng bốp vang lên, đánh bay hai người bọn họ lên không trung.
Rầm rầm.
Thấy hai người Musashi Juro bị đánh bay đi nhưng lại lộn người quay ngược lại giữa không trung, thanh đao sắc lẻm nhắm thẳng vào anh.
Lâm Ẩn khẽ nhíu mày, anh giơ tay kẹp lấy ngọn đao bén giữa lúc nguy cấp, đột nhiên lại có tiếng gió thổi phần phật sau lưng.
Người Cao Lệ thần không biết quỷ không hay vòng ra sau lưng anh, đâm thẳng một đao vào sống lưng Lâm Ẩn.
Nghe thấy tiếng gió, Lâm Ẩn vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, anh duỗi tay giữ chặt ngọn kiếm lại.
Nhưng vào lúc này, dường như sức mạnh được rẽ hai thành hai hướng, người Cao Lệ vung cổ tay, thanh kiếm dẻo chuyển động trên cổ tay của Lâm Ẩn như con rắn độc.
Roẹt!
Đột nhiên ống tay áo bị cắt đứt. Truyện chính ở { t r ù m t r u y ệ n .C O M }
Sắc mặt Lâm Ẩn khẽ thay đổi, anh nghiêng người, vung tay tung ra hai chưởng.
Bốp! Bốp!
Hai tiếng động như sét nổ vang lên.
Ba người đều đối chưởng với nhau, cùng đọ nội lực, cơn gió điên cuồng nổi lên trong khắp hang động, bức tường xi măng rạn nứt làm những viên đá vụn bay lả tả khắp phía, trông cứ như sắp đổ sụp xuống đến nơi rồi vậy.
Sau khi tiếp một chưởng của anh, Musashi Juro và người Cao Lệ bị đánh bay ra xa mấy mươi mét rồi văng mạnh vào bức tường, phải lật người lại mới có thể khôi phục lại bình thường.
Còn Lâm Ẩn cũng lùi về sau vài bước, hơi thở của anh cũng không còn ổn định như lúc ban đầu nữa…
“Hả? Sức mạnh còn lại của Lâm Ẩn không chống đỡ nổi nữa rồi à?”, ánh mắt Musashi Juro sáng lên, ông ta hớn hở quay sang nhìn người Cao Lệ.
Ánh mắt của người Cao Lệ trở nên sắc bén, bọn họ khẽ gật đầu.
Bọn họ cũng có thể cảm nhận được một điều, trong cuộc đọ nội lực ban nãy, Lâm Ẩn đã không còn sức mạnh khủng khiếp như lúc ban đầu nữa…
Không còn sức mạnh lấn áp nữa.
Đây chính là cơ hội để hai người bọn họ giết Lâm Ẩn.
“Đây…”.
Ánh mắt Lâm Ẩn trở nên sâu thẳm, anh nhìn những vết máu do dao mềm rạch ra trên cổ tay mình rồi lẩm bẩm.
Nếu là lúc anh mạnh nhất, chắc chắn con dao mềm của những người Cao Lệ không thể để lại dấu vết nào trên người anh…
Hai người Musashi Juro bắt tay với nhau cũng không thể khiến anh lùi một bước…
“Phù!”.
Lâm Ẩn chậm rãi thở hắt ra một hơi dài, ánh mắt anh trở nên nghiêm túc.
Anh cảm nhận được sự thay đổi bên trong cơ thể mình.
Đây là tuần suy yếu đầu tiên sau khi anh bước chân ra đời.
Thần công Lâm Ẩn tu luyện là võ công không ai bì được, đã bị thất truyền của riêng mình Long phủ.
Đây là một tuyệt thế võ học đỉnh cao gần như hoàn thảo trong giới lánh đời, chỉ có một khuyết điểm mà thôi, đó là mỗi một tầng đều có thời kỳ suy yếu, giống như năm tướng suy của người đời vậy.
Đây cũng là lý do vì sao sau khi Lâm Ẩn tàn sát hết bảng Thiên lúc còn ở độ tuổi thiếu niên, sư phụ của anh vẫn bắt Long phủ phải về ở ẩn, bắt anh phải đóng cửa chuyên tâm tu luyện.
Ban đầu trong một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày đã có hết hơn một trăm tám mươi ngày Lâm Ẩn ở trong thời kỳ luân hồi, không thể sử dụng võ công.
Sau khi anh tu luyện thành công, bước chân ra đời thì thời kỳ luân hồi mới được giảm đi rõ rệt, hơn nữa thời kỳ luân hồi vẫn giữ được sức chiến đấu nhất đình chứ không phải không tài nào sử dụng nổi võ công.
Nhưng thần công mà Lâm Ẩn tu luyện vẫn chưa thành công viên mãn, thời kỳ luân hồi vẫn còn tồn tại, hơn nữa lại xuất hiện mà không có quy luật gì cả.
Hôm nay chính là thời kỳ luân hồi…
“Xem ra người Long Quốc cậu chỉ làm ra vẻ mà thôi”, người Cao Lệ cười lạnh: “Còn nghĩ rằng cậu có thể đánh Hà Tam Kim tàn phế chỉ bằng một chưởng thì có tài năng ngút trời chứ. Bây giờ nghĩ lại mới thấy chẳng qua cũng chỉ có vậy mà thôi”.
“Ha ha ha… Lâm Ẩn, nếu như cậu chỉ có chút tài năng như vậy thì cậu chỉ có thể để mạng lại đây mà thôi”, Musashi Juro cũng bật cười nham hiểm.
Vẻ mặt Musashi Juro toát ra vẻ tự tin tràn trề, ông ta cho rằng một chưởng đầy đáng kinh ngạc của Lâm Ẩn lúc ban đầu chỉ là làm màu để hù dọa người khác mà thôi, anh đã sử dụng hết sức mạnh của mình để đánh Hà Tam Kim tàn phế.
Tiếp theo đây, sức lực còn lại của Lâm Ẩn là bao nhiêu?
Với nội lực thâm hậu của ông ta, phối hợp với hộ vệ trưởng trong tập đoàn tài phiệt nhà họ Park, cứ tiếp tục giao đấu thì thể nào cũng bắt Lâm Ẩn bỏ mạng tại nơi này.
“Cậu lấy mạng mình để trả mạng cho đàn em của tôi đi!”.
Musashi Juro cười lạnh, ông ta nhảy vút lên, đâm đao về phía Lâm Ẩn.
Người Cao Lệ cũng theo sát phía sau, thanh kiếm dẻo trong tay cũng đuổi giết anh như cơn mưa phùn liên miên không ngớt.
Hai người bọn họ định không cho Lâm Ẩn cơ hội nghỉ ngơi, dồn anh vào chỗ chết ngay lần này cho xong.
…
Cùng lúc đó.
Thành Thiên Long, tòa nhà Thiên Long.
Một hàng dây chắn được giăng dọc trên quảng trường Thiên Long bên dưới tòa nhà Thiên Long.
Trên những con đường gần đó đều vắng vẻ không một bóng người.
Trong quảng trường, những gã bảo vệ mặc vest xếp hàng dọc theo những chiếc xe sang phiên bản giới hạn mang đẳng cấp quốc tế.
Thế trận trông có vẻ tương đối hoành tráng.
Những người đàn ông trung niên khí phách hơn người lần lượt đi vào trong tòa nhà Thiên Long một cách trật tự.
Trong phòng triển lãm ở tầng tám mươi trong tòa nhà Thiên Long, hội trường dạng tròn đã xếp sẵn vị trí, dán tên của khách quý lên từng chiếc ghế.
Bây giờ người đã ngồi kín chỗ.
Ai ấy đều có thân phận hiển hách, có người đại diện cho gia tộc nhỏ trong thủ đô, có người quản lý của gia tộc tài phiệt ở thủ đô, cũng có chủ tịch tập đoàn lớn mạnh…