“Cậu Ẩn, tôi tin lời cậu nói. Người đứng đầu nhà họ Tề từ trước tới nay luôn giữ lời”, Hoàng Thanh Sam nghiêm nghị nói: “Chỉ là, cậu Ẩn, tôi có một chuyện không rõ, cậu có thể nói cho tôi biết người thanh niên trẻ tuổi bên cạnh cậu này rột cuộc có lai lịch thế nào không?
“Cậu ấy! Vì sao lại có võ công giống với kẻ thần bí đã chiến một trận đẫm máu với tôi đêm đó?”.
Nghe vậy, Điệp Hắc đứng sau lưng Lâm Ẩn nhíu mày, không nói gì.
Lâm Ẩn nhìn về phía Hoàng Thanh Sam bằng ánh mắt thâm sâu, nói: “Ông Hoàng, ông chắc chắn người giao đấu với ông đêm đó có võ công giống với Diệp Hắc chứ?”.
“Cậu Ẩn, tuy rằng ông già này không thông hiểu võ học bằng cậu, nhưng lăn lộn trong giới lánh đời nửa đời người, chút mắt nhìn này tôi vẫn phải có”, Hoàng Thanh Sam trầm giọng nói: “Tôi có mối hận thù sâu sắc với đám người kia như vậy, sao có thể quên được chứ?”.
Lâm Ẩn khẽ gật đầu, đã hiểu được tình hình.
Năm đó, Diệp Hắc là vệ sĩ của Hắc Long, là cao thủ thứ hai chỉ đứng sau đường chủ Hắc Long - Dương Huyền Chân
Võ công của hắn là từ mười hai đường năm môn của Long phủ, võ học chính thống nhất của Hắc Long Đường.
Đương nhiên, Diệp Hắc cũng có vài chiêu thức võ học lưu truyền thông dụng ở trong Long phủ.
Nhưng cho dù thế nào, lấy được tình báo từ lời Hoàng Thanh Sam, Lâm Ẩn đã có kết luận trong lòng.
Đêm hôm đó, nhóm cao thủ thần bí phá vỡ gốc gác của nhà họ Tề tuyệt đối xuất phát từ Long phủ.
Cho dù không phải Long Vệ dưới trướng của Hắc Long Vương, thì cũng là cao thủ của đường môn khác.
“Ông Hoàng, Diệp Hắc là tâm phúc của tôi, thân phận của hắn, hiện giờ tôi không tiện nói cho ông biết”, Lâm Ẩn nhìn Hoàng Thanh Sam chăm chú, trịnh trọng nói: “Tôi cũng biết đám cao thủ thần bí ông nói kia xuất phát từ đâu. Nhưng giờ chưa phải là lúc nói cho ông biết”.
“Cậu Ẩn, cậu đây là...”, Hoàng Thanh Sam hơi nghi ngờ, vẫn không yên tâm nhìn thoáng qua Diệp Hắc.
Nhưng nhìn thấy Lâm Ẩn như thể đã có dự tính trong lòng, ông ấy cũng không hỏi nhiều nữa.
Dẫu sao cao thủ có thực lực bực này như Lâm Ẩn, đã đi tới bước này thì trí tuệ mưu lược sao lại kém ông ấy chứ?
“Ông Hoàng, ông yên tâm đi. Món nợ máu kia tôi nhất định sẽ thanh toán giúp ông”, Lâm Ẩn chậm rãi nói: “Chỉ là, thời cơ còn chưa tới. Lần này tôi mời ông rời núi là có chuyện khác”.
“Được, cậu Ẩn, có những lời này của cậu, tôi sẽ không hai lòng”, Hoàng Thanh Sam nghiêm nghị nói: “Nếu cậu đã có thành ý như thế, tôi cũng không nói nhiều nữa. Những chuyện tôi có thể làm được, cậu chỉ cần nói một câu là được”.
Cả đời này, chuyện Hoàng Thanh Sam không thể quên được nhất chính là trận huyết chiến năm đó.
Đáng tiếc, ông ấy biết dựa vào thực lực của mình, chỉ e là cả đời cũng không báo được thù.
Bây giờ chính miệng Lâm Ẩn đã hứa sẽ cùng báo thù giúp ông ấy.
Ông ấy đã không còn suy nghĩ khác ở trong lòng nữa, chỉ như là Thiên Lôi nghe Lâm Ẩn sai đâu đánh đó mà thôi.
“Nhưng mà, cậu Ẩn, lão già này giờ chỉ là một kẻ đang kéo dài hơi tàn, đã không còn bất cứ thế lực có thể sử dụng nữa rồi”, Hoàng Thanh Sam thở dài nói: “Chỉ sợ lực lượng có thể giúp được cậu không đủ nhiều”.
“Ông Hoàng, thực lực của một mình ông là đủ rồi”, Lâm Ẩn khẳng định nói.
Thực lực thật sự của Hoàng Thanh Sam có thể xếp hạng trong bảng Địa của Long Quốc, có thể còn mạnh hơn Diệp Hắc một bậc.
Cao thủ như vậy, cho dù ở trong giới lánh đời cũng là người được thế lực khắp nơi chào mời.
Tuy rằng anh có thực lực mạnh mẽ, nhưng người dưới trướng vẫn thiếu cao thủ để làm việc, thiếu một nhân tài có thể sử dụng để đấu tranh trong bóng tối như Hoàng Thanh Sam.
“Tôi sẽ giúp ông sắp xếp hết tất cả, Diệp Hắc sẽ là người cùng hành động với ông”, Lâm Ẩn nghiêm nghị nói.
“Ngoài ra, ông Hoàng, tôi còn muốn biết một chuyện”, Lâm Ẩn hỏi: “Ông nói sau khi xảy ra chuyện, còn có người đuổi giết ông? Là ai?”. ngôn tình tổng tài
Hoàng Thanh Sam chần chờ một chút, nghiêm mặt nói: “Cậu Ẩn, tôi cũng không giấu giếm cậu điều gì cả, khi còn trẻ tôi lăn lộn trong giới lánh đời, đắc tội với không ít người, có rất nhiều kẻ thù. Sau trận chiến đẫm máu đêm đó, có không ít người đều đang truy tìm tung tích của tôi”.
“Trong đó, khiến tôi sợ hãi nhất vẫn là đám cao thủ thần bí của nhà họ Văn. Xong chuyện, nhóm người kia còn đuổi giết tôi vài lần, cuối cùng bị tôi giết một nhóm người, cắt đứt dấu vết, lúc đó mới chấm dứt”, Hoàng Thanh Sam chậm rãi nói: “Từ đó về sau, tôi cũng không bao giờ dám lộ ra bất cứ hành động gì nữa, biểu hiện không khác người bình thường, sợ lộ ra khả năng bị truyền ra ở thủ đô, lại hại đến con bé Tiểu Mai”.
Lâm Ẩn gật đầu, nói: “Ông Hoàng cứ yên tâm đi, ông làm việc cho tôi, tôi sẽ không để ông và Hoàng Tiểu Mai xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn”.
“Ông nói nhóm người kia còn đuổi giết ông ở thủ đô? Có nhớ rõ manh mối gì không?”, Lâm Ẩn hỏi tiếp.
Hoàng Thanh Sam là người đã tiếp xúc với cao thủ thần bí của Long phủ trong trận chiến với nhà họ Văn năm đó, là người trải qua duy nhất biết chuyện.
Về chuyện của Long phủ, chỉ một chút manh mối Lâm Ẩn cũng không muốn để sót.
Dẫu sao, Hắc Long Vương vẫn còn đang âm thầm ẩn núp.
Còn có Thanh Long Vệ ở thủ đô, lần trước anh tới dự tổng đàn Thanh Long Vệ ở huyện Thanh Hưng lại có phát hiện bất ngờ.
Hắc Long Vệ ở Cảng Thành đã sớm đổi chủ, Thanh Long Vệ vốn đóng quân ở thủ đô, tình hình bây giờ thế nào đây? Có phải cũng đang bị kẻ gian giống như Hắc Long Vương trấn giữ, thậm chí còn vẫn luôn âm thầm theo dõi từng hành động của anh ở trong bóng tối hay không?
Đây là chuyện quan trọng Lâm Ẩn vẫn luôn nhớ trong lòng.
“Chuyện này, cậu Ẩn, manh mối đã mất rồi, nhưng tôi có thể xác định, nhóm cao thủ thần bí ở thủ đô kia tuyệt đối có mạng lưới quan hệ và mạng lưới tình báo vô cùng rộng lớn”, Hoàng Thanh Sam nghiêm nghị nói: “Thế lực trong bóng tối của chúng ở thủ đô tương đối lớn”.
“Lúc trước, bảy đệ tử của tôi đều là thanh niên anh tài, người vợ kết tóc với tôi còn có võ công gần tới bảng Địa, hai người bạn với võ công mấy mươi năm lại càng không thua kém những người xếp cuối trong bảng Địa”, Hoàng Thanh Sam chậm rãi nói: “Đội hình cao thủ như vậy, ấy thế mà lại bị giết sạch trong một đêm...”.
“Đám người kia tất nhiên là xuất phát từ thế lực Cực Vô Phách xếp hạng trong mười thứ hạng đầu ở giới lánh đời. Nhưng mà, tôi vẫn luôn không đoán ra đó là thế lực phương nào. Nếu cậu Ẩn có biết, tôi cũng không hề nghĩ nhiều, bây giờ, tôi chỉ nghe cậu Ẩn chỉ đâu đánh đó mà thôi”.
Hoàng Thanh Sam sắc mặt rất cảm khái nói.
Đúng là, với đội hình nhóm cao thủ Hoàng Thanh Sam mang rời núi kia, có thể nói là tuyệt đỉnh, đủ để càn quét khắp nơi...
Bị người ta giết sạch trong một đêm, đúng là thảm thiết.
Lâm Ẩn gật gật đầu, nói: “Ông Hoàng, ông sửa soạn mọi thứ xong đi. Đêm nay, tôi có thể sẽ dẫn ông đi luyện tay luyện chân một chút.”
Két két két!
Đúng lúc này, bên ngoài nhà hàng truyền đến từng đợt tiếng lốp xe lao đến.
Tinh tinh tinh, từng tiếng còi xe vang lên.
Chỉ thấy, trên đường phố ngoài nhà hàng có cả chục chiếc xe lớn màu đen vô cùng khí thế đang lao đến, đi đầu là một chiếc Maybach màu đen mạnh mẽ khí thế.
Rầm, một người đàn ông vẻ mặt lạnh lùng, mặc vest màu đen, nhanh chóng mở cửa xe, bước xuống.
Ba bốn mươi người thoáng chốc đã vây kín nhà hàng Túy Giang Sơn này.
Một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi hoa, khoác áo khoác jacket màu đen, tóc vuốt ngược, miệng ngậm xì gà, được hai tên vệ sĩ cao lớn vây quang, chậm rãi bước vào nhà hàng.
Mà Bao Đáp đi ngay phía sau người đàn ông tóc vuốt ngược, ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm Lâm Ẩn.
“Anh vợ! Chính là nó! Thằng ranh này không biết là con cái nhà ai, cũng dám dẫn người tới đây ra tay gây chuyện! Còn phế tay của em!”, Bao Đáp hung tợn nói.
“Chính là thằng ranh con này sao? Cậu dám đụng đến đàn em của tôi?”.
Người đàn ông trung niên tóc vuốt ngược sắc mặt kiêu ngạo, kẹp điếu xì gà, đưa tay chỉ Lâm Ẩn.
“Thứ lông còn chưa mọc dài kia, lá gan cũng lớn đấy nhỉ. Đi, ấn thằng ranh này xuống cho tao”.