“Anh Phong, đồ vô dụng này đang giả ngu đó. Biết mình không có mặt mũi so sánh với anh, cho nên mới lôi thôi nhiều chuyện như vậy.
“Có khi đồ vô dụng này nhìn thấy buổi tiệc sang trọng quá nên đã bị dọa sợ rồi cũng nên. Tôi phải bội phục độ mặt dày của anh ta, còn không biết xấu hổ ở đây thách thức”.
Mấy tên tùy tùng bên cạnh Tư Mã Phong cũng lên tiếng trào phúng, nhìn về phía Lâm Ẩn bằng ánh mắt vô cùng khinh bỉ.
Cho dù kẻ ngốc ở đây thì cũng có thể hiểu được, Tư Mã Phong người ta là người có tài lực và thế lực lớn mạnh cỡ nào. Cậu ta đã vênh váo phô trương ở đây như vậy, đồ ngu xuẩn Lâm Ẩn kia còn khăng khăng khiêu khích?
Cũng không nhìn xem những thứ cậu ta sưu tầm được kia quý giá đến nhường nào. Nói thật, cho dù là những cậu ấm nhà giàu đẳng cấp kia cũng không chơi lớn được như vậy.
Chỉ có cậu chủ đẳng cấp nhất thủ đô Tư Mã Phong được yêu chiều nhất ở nhà họ tư Mã này, mới có thể sưu tầm được một phòng trưng bày xa xỉ như vậy.
Dẫu sao cậu ấm nhà giàu có thể lấy ra hàng tỷ tiền mặt để có được phòng trưng bày như vậy, khắp Long Quốc cũng không được mấy ai.
Cũng chỉ có thành phố lớn như thủ đô mới có kiểu cậu chủ đẳng cấp như Tư Mã Phong, những cậu ấm ở các thành phố nhỏ sao có thể sánh bằng.
“Cậu hỏi tôi có mua nổi không? Ha”, Lâm Ẩn cười lạnh, lắc lắc đầu.
“Đây chính là thứ cậu nói, người trong giới thượng lưu tiêu khiển thế nào đây sao?, Lâm Ẩn nghi ngờ hỏi, “Đây chính là đẳng cấp của cậu?”.
“Nếu không thì sao? Anh thật là buồn cười, cũng không nhìn xem mình là hạng người nào, còn mặt dày ở đây so bì với tôi?”, Tư Mã Phong tức quá hóa cười, lạnh giọng nói, “Anh cũng không nhìn lại đẳng cấp của mình là gì đi?”.
Tên họ Lâm này đúng là không biết tự lượng sức mình.
Trông chỉ giống nhân viên làm công ăn lương bình thường, còn đi so đẳng cấp với cậu chủ đẳng cấp số một như cậu ta sao?
Còn không phải khiến người ta cười rụng răng à.
“Sở Sở, giờ cậu đã hiểu ra chưa? Cậu ở bên cạnh đồ ngu xuẩn Lâm Ẩn này sẽ bị người ta chê cười. Đi theo người đàn ông như vậy, thật sự là làm mất hết thể diện của cậu”, Tư Mã Phong nhìn Sở Sở nói, “Nghe bạn học cũ là tớ khuyên một câu, loại vô dụng này không nên qua lại nữa, sẽ tự hạ thấp thân phận của cậu đấy”.
“Sau này, Sở Sở, cậu ở thủ đô chỉ cần quen biết Tư Mã Phong tớ là được, ở mảnh đất thủ đô này, không có mấy chuyện mà tớ không xử lý được”, Tư Mã Phong vỗ ngực, kiêu ngạo nói.
Cậu ta hận không thể phô ra hết năng lực của mình.
Nghe Tư Mã Phong nói xong, Sở Sở vẫn thờ ơ, chỉ trộm ngắm Lâm Ẩn, ánh mắt vẫn nhìn anh đăm đăm, dáng vẻ vô cùng si mê.
Cô ấy cũng không phải thiếu nữ chưa trải sự đời, sinh ra ở nhà họ Sở, từ nhỏ quan niệm đã khác với người bình thường.
Hơn nữa, bố Sở Hùng Sơn của cô ấy làm ăn rất lớn ở Cảng Thành. Cô ấy cũng không phải chưa từng nhìn thấy mấy thứ xe sang đồng hồ xin này, cho nên cô ấy không hề để ý đến.
Nhưng mà cô ấy lại cực kỳ yêu Lâm Ẩn, thích sự quyến rũ của anh. Chỉ cần ở bên cạnh người đàn ông này, Sở Sở không biết vì sao trong lòng lại có cảm giác rất thoải mái, rất an toàn.
Ánh mắt Tư Mã Phong lạnh đi, cậu ta nhìn chằm chằm Lâm Ẩn, không nhịn được lửa giận nữa rồi.
Thường ngày, chỉ cần cậu ta muốn theo đuổi cô gái nào, thì chỉ cần phô ra chút tiền tài thế lực, là mấy cô gái ấy đã bám lấy cậu ta, ít nhất thì thái độ cũng nhiệt tình hơn.
Không biết vì sao Sở Sở lại thờ ơ, trong mắt chỉ có đồ vô dụng Lâm Ẩn kia như vậy.
“Lâm Ẩn, ông đây thật ra rất tò mò, anh có bản lĩnh lớn thế nào đây? Tôi nói anh không mua nổi mấy chiếc xe này, anh không phục, vậy thì cho tôi xem năng lực của anh đi?”, Tư Mã Phong khinh thường nói, “Không phải tôi khinh thường anh, mà vì anh là một người đàn ông vô dụng chỉ biết khoác lác tranh cãi, biết không?”.
“Ông đây xem thường anh như vậy đấy, anh có thể chứng minh thực lực của mình không? Ngoài biết khoác lác, anh còn có tài cán gì nữa? Nói cho tôi biết nơi làm việc của anh đi, tôi sẽ gọi ngay sếp của anh tới đây dạy dỗ anh!”, Tư Mã Phong tức muốn hộc máu, vô cùng bực bội nói. Hôm nay, cậu ta nhất định phải hạ nhục Lâm Ẩn trước mặt Sở Sở.
“Tôi làm gì, khuyên cậu tốt nhất không nên hỏi thăm thì hơn”, Lâm Ẩn thong thả ung dung nói, “Nếu cậu nhất định cảm thấy mình sưu tầm được đống đồ chơi này rất đáng giá, vậy tôi sẽ nói cho cậu biết, mấy thứ này không đáng một đồng”.
“So với sưu tầm xe sang đồng hồ xịn, tôi càng thích thú vui phá hoại hơn”, Lâm Ẩn cười, hờ hững nói.
Vừa nói, anh vừa đưa tay ra vẫy vẫy, ý gọi Hades đứng phía sau.
“Đập nát hết đống đồng nát sắt vụn này của cậu ta đi”.
“Vâng, sếp Lâm”.
Hades cung kính nói, sau đó lạnh mặt đi tới.
Lâm Ẩn vẫn giữ vẻ thản nhiên nhẹ nhàng, tìm một vị trí ngồi xuống cùng Sở Sở.
Anh bưng một ly rượu vang đỏ lên nhấp một ngụm, châm một điếu thuốc, rất có hứng thú nhìn Tư Mã Phong.
Tư Mã Phong hơi ngạc nhiên, sau đó lại cười nghiền ngẫm.
“Anh bạn Lâm Ẩn, à không phải anh bị ngu đấy chứ? Sai vệ sĩ của anh đập đồ tôi sưu tầm được?”, Tư Mã Phong nở nụ cười khinh thường, cảm thấy Lâm Ẩn như một tên hề đang lòe thiên hạ, “Nói đồ của tôi không đáng một đồng? Anh đang đỏ mắt ghen tỵ, không có năng lực như vậy đúng không? Anh đúng là một thằng ăn hại!”.
“Đúng là cười chết tôi mất. Anh Phong, em thấy đầu óc của anh ta có vấn đề rồi, rõ ràng là một thằng vô dụng, còn tự coi mình thành nhân vật không hề tầm thường”.
“Đúng vậy, đây đúng là đồ ngốc thần kinh không ổn định. Nói những lời này ngay trước mặt cậu Phong, không phải anh ta bị điên sao?”.
Người bên cạnh Tư Mã Phong đều thi nhau cười nhạo.
Họ cảm thấy thật sự quá buồn cười, Lâm Ẩn này đúng là thằng hề cho mọi người giải trí sau khi ăn xong.
Bốp!
Bùng!
Đúng lúc này, trong hội trường truyền ra tiếng đổ vỡ ầm ầm.
Chỉ nhìn thấy Hades ngênh ngang đi tới, ba đấm hai đá đã đánh ngã hết tất cả nhân viên an ninh trông giữ đồ trưng bày.
Sau đó, hắn ta tung cước đạp đổ mấy chiếc bàn dài bằng gỗ trong nháy mắt, đồ cổ bằng ngọc bằng sứ bày trên đó đều loảng xoảng rơi xuống đất, vỡ nát trên mặt đất.
Ngay cả chiếc tủ kính đặt hơn trăm chiếc đồng hồ nổi tiếng thế giới cũng bị Hades tung cước đạp mạnh nên lật nhào, đồng hồ rơi lách cách đầy trên mặt đất.
Trong chớp mắt này, mọi người ở đây đều trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy đây là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Tư Mã Phong quay đầu lại nhìn, hai mắt lập tức đỏ lồng lên, lòng đau quặn từng cơn, cậu ta vô cùng thương tiếc, trong lòng như đang rỉ máu!
Lúc này, cậu ta cũng đứng nhìn bằng ánh mắt không thể tin nổi, sau khi tỉnh người, sắc mặt cực kỳ tức giận, trừng mắt nhìn Lâm Ẩn.
“Họ Lâm kia, anh con mẹ nó có phải muốn chết hay không hả?!”.
Tư Mã Phong gầm gào, hét lên với Lâm Ẩn, ánh mắt dường như muốn giết người, gần như đã phát điên.