Sau khi nghe Lâm Ẩn báo cáo xong, ngón tay của anh gõ nhẹ xuống đầu gối.
“Từ Cửu Linh tự mình ra mặt à?”, Lâm Ẩn khẽ nhíu mày, anh thắc mắc.
Cụ Từ Cửu Linh của nhà họ Từ là một người đức cao vọng trọng trong thủ đô, mỗi một hành động và lời nói của lão đều đại diện cho nhà họ Từ.
Trước kia mình ép Từ Bạch Hạc quỳ xuống đã làm nhà họ Từ mất hết mặt mũi, nhưng vẫn còn chưa đến mức không chết không thôi.
Nhưng người già như Từ Cửu Linh tự mình ra mặt, ý nghĩa đã khác hẳn.
Lần này nhà họ Từ công khai tuyên chiến với nhà họ Tề, đây mới đúng thật là trận chiến sống chết.
Nhất là sức ảnh hưởng của cụ Từ Cửu Linh trong thủ đô không nhỏ chút nào, mỗi một lời kêu gọi của lão đều khiến cho thủ đô chấn động, tài sản đứng tên mình trong thủ đô cũng sẽ bị thiệt hại nặng nề.
“Vâng, anh Ẩn, tôi cũng không ngờ một ông cụ trong gia đình quyền quý như thế lại đích thân ra mặt. Lần này bọn họ quyết phân sống chết với anh đấy”, Vu Tắc Thành nói với vẻ nghiêm túc: “Sau khi Từ Cửu Linh ra mặt tuyên bố trong thủ đô, lại thêm chuyện những lời đồn đãi về cụ Tề bay rợp trời, khiến cho lòng người hoang mang, bây giờ chúng ta đang ở thế bị động”.
Lâm Ẩn nhếch môi nở nụ cười tàn nhẫn, nhà họ Từ vẫn tiếp tục làm chuyện xấu, cứ nghĩ rằng lôi kéo được thế lực đến từ bên ngoài như nước Cao Lệ và Phù Tang thì có thể đối đầu với mình.
Nếu như Từ Cửu Linh không màng đến tình xưa nghĩa cũ với cụ nhà mình, mặt dày mày dạn thế này, thế thì mình cũng không cần phải nương tay với bọn họ nữa.
Vốn dĩ Lâm Ẩn đã quyết định sau khi giải quyết ổn thỏa mọi thứ thì sẽ đến nhà họ Từ, ra tay giết chết ba anh em Từ Đàn Chu, Từ Bạch Hạc và Từ Trường Phong. Để một một đứa cháu nối dõi tông đường cho Từ Cửu Linh.
Bây giờ anh đã nghĩ lại rồi, cả nhà họ Từ sẽ phải tuyệt tự.
“Nói tiếp đi, mấy ngày nay còn xảy ra chuyện lớn trong lĩnh vực nào nữa”.
Vu Tắc Thành trầm ngâm một lúc rồi nói mới: “Sau khi Đường Hôi bị bắt, khu Hoa Dương cũng trở nên hỗn loạn, vùng xám bị thanh trừng sạch sẽ. Ngoài ra, tôi kêu Kền Kền qua khu Hoa Dương làm việc để tìm Đường Hôi về, nhưng ông ta cũng bị trúng vài viên đạn, bị người khác đánh trở ra”.
“Mọi lĩnh vực đều bị chèn ép nặng nề, bây giờ tôi không đủ sức khống chế vùng xám ở thủ đô nữa, vô số anh em chết và bị thương, sản nghiệp cũng mất mát rất nhiều”, Vu Tắc Thành nói chậm rãi: “Mỗi một hành động của nhà họ Từ đều phối hợp chặt chẽ với tập đoàn Thất Tinh, với lại người Phù Tang còn âm thầm gây rối, tôi khó lòng làm việc được”.
“Tôi biết rồi”, Lâm Ẩn châm điếu thuốc, ánh mắt anh trở nên sâu thẳm.
Anh trầm ngâm một lúc rồi mới cất tiếng hỏi: “Vu Tắc Thành, dự án lớn và quan trọng nhất của tập đoàn Thất Tinh và nhà họ Từ ở đâu?”.
Lâm Ẩn hiểu rõ thế lực của mình trong thủ đô.
Về sức ảnh hưởng và tiền bạc trong giới kinh doanh, nói thật lòng, tập đoàn Thất Tinh, nhà họ Từ với nguời Phù Tang bắt tay hợp tác với nhau, mình sẽ rơi vào thế yếu.
Sản nghiệp của nhà họ Tề rất hùng mạnh, nhưng cho dù có thêm cả nhà họ Ninh thì cũng không đủ để đối chọi với bọn họ trong giới kinh doanh ở thủ đô.
Dù gì đến đẳng cấp này rồi, chuyện trong giới kinh doanh không thể chỉ xét bằng số tiền số bạc.
Mình trở về thủ đô còn chưa đến một năm, gốc rễ trong thủ đô vẫn còn yếu, không bằng Từ Cửu Linh đã kinh doanh mấy mươi năm được.
Cộng thêm sức ảnh hưởng trên trường quốc tế của tập đoàn Thất Tinh và kênh kỹ thuật độc quyền.
Rất khó để xử lý.
Bởi thế, chỉ có thể tập trung hết mọi thế lực, lấy cứng đối cứng với nhà Từ và các thế lực khác ở một lĩnh vực mà thôi.
“Anh Ẩn, ý của anh là”, Vu Tắc Thành ngập ngừng hỏi anh, hắn đã đoán được đại khái ý của Lâm Ẩn.
“Dưới áp lực nặng nề như thế, rất nhiều sản nghiệp đứng tên tôi đều không thể giữ được nữa. Thà là ngọc nát, không làm ngói lành”, Lâm Ẩn nói hờ hững: “Tập trung hết tất cả tài lực lại, cướp tài nguyên quan trọng nhất trong giới kinh doanh”.
“Còn những ngành thượng vàng hạ cám thì cứ để bọn họ cướp đi, chuỗi ngành nghề nhỏ đứng tên tôi cứ vứt bỏ hết, gom tiền vốn lại”.
“Anh Ẩn, tôi đã hiểu ý của anh rồi. Tôi sẽ bảo đội ngũ kinh doanh của mình đi xử lý chuyện này”, Vu Tắc Thành nghiêm mặt nói: “Bây giờ dự án quan trọng và thu hút được nhiều sự chú ý nhất trong thủ đô là khu khoa – kỹ Thiên Long”.
“Sản nghiệp mà tôi kinh doanh giùm anh chiếm hai phần trong khu khoa – kỹ Thiên Long. Tập đoàn Thất Tinh và nhà họ Từ đã nhắm đến rồi. Bây giờ khu khoa – kỹ rất được quan tâm trong giới kinh doanh thủ đô, có thể nói quy mô của nơi này lớn nhất từ trước đến nay, được gọi là khu mới ngàn tỷ”.
Lâm Ẩn khẽ gật đầu, anh vừa nghe Vu Tắc Thành báo cáo vừa xem tư liệu liên quan đến khu khoa – kỹ Thiên Long, đây đúng là dự án có đằng cấp ngàn tỷ thật sự, được toàn quốc quan tâm.
Khu Thiên Long chiếm diện tích khổng lồ, quy hoạch vô số con đường thương mại và các tòa chung cư, rất phức tạp, liên quan đến sự tồn vong của vô số ngành nghề.
Nhất là giá trị tiềm tàng của khu khoa – kỹ cao này lớn đến khó lòng tưởng tượng nổi.
“Chuẩn bị một bản tư liệu hoàn chỉnh về khu khoa – kỹ Thiên Long. Góp tất cả tiền vốn quyết sống mái với tập đoàn Thất Tinh, sản nghiệp khác không cần phải lo tính toán được mất, nhưng phải lấy dự án này cho bằng được”, Lâm Ẩn dặn dò.
“Vâng, thưa anh Ẩn. Chỉ có điều chỉ có hội thương mại thủ đô mới có đủ tư cách tham gia vào dự án khu khoa – kỹ Thiên Long, tôi, tôi không đủ khả năng”, Vu Tắc Thành nghiêm mặt mà nói.
“Đến lúc đó tôi sẽ đích thân ra mặt, ông chỉ cần làm tốt công tác chuẩn bị là được. Còn hội thương mại thủ đô thì tôi sẽ tự mình sang đó một chuyến”, Lâm Ẩn nói hờ hững.
Hội thương mại ở thủ đô chỉ có năm người quản lý, năm gia tộc quyền quý trong thủ đô mỗi bên một ghế, lũng đoạn cả giới kinh doanh trong thủ đô.
Lâm Ẩn là người đứng đầu nhà họ Tề, còn có thân phận Thái Thượng Hoàng trong nhà họ Ninh. Anh đã nắm được hai vé trong hội thương mại thủ đô, rất có tiếng nói ở đây.
“Thêm nữa, ông phải tìm cho ra manh mối về chuyện Đường Hôi mất tích, đêm nay tôi sẽ cho ông một nhóm người, ông đi tìm Đường Hôi về đây”, Lâm Ẩn nói hờ hững.
“Lấy xe, theo tôi ra khách sạn ở sân bay để đón người”, Lâm Ẩn nghiêm mặt lại.
Vu Tắc Thành nhanh chóng lấy xe, đưa Lâm Ẩn đến sân bay quốc tế Trung Thiên.
Trong mấy ngày lo lắng về bệnh tình của cụ nhà, không phải Lâm Ẩn chẳng chuẩn bị gì cả.
Vào hôm ngồi máy bay đến thủ đô, anh đã thông báo với bên phía Cảng Thành.
Dính líu đến cuộc tranh đấu với cao thủ giới lánh đời, thế thì phải điều Diệp Hắc và Long Dương đến mới được.
Diệp Hắc và vài đàn em tinh nhuệ trong Hắc Long Vệ trước kia, và cả Long Dương dẫn theo tâm phúc của mình từ Cảng Thành đến sân bay thủ đô, đợi mình đến sắp xếp chuyện cho mình làm.
Ngoài ra, còn có mạng lưới quan hệ với nhà nước của Lữ Công.
Lâm Ẩn đã chuẩn bị hành động, dù gì dự án thành Thiên Long có dính líu đến quan chức.
Kể cả cụ Ninh Thái Cực của đã về ở ẩn của nhà Ninh cũng nhờ người gửi thư cho mình, hỏi xem mình có cần điều động gì không.
Còn lá bài mà cụ nhà cho mình vẫn còn chưa đụng đến.
Ngoài bề mặt ở thủ đô, mình có chỉ một lá bài chủ chốt trong thủ đô. Lâm Ẩn cũng muốn xem xem Cung Cửu có thể ép mình tung ra bao nhiêu lá bài.
Hai mươi phút sau, Vu Tắc Thành lái xe đến gần khách sạn sân bây gần sân bay.
Lâm Ẩn dặn xuống xe, để Vu Tắc Thành sắp xếp vệ sĩ canh gác ngoài cửa.
Còn anh lại một đi lên đại sảnh tiếp khách trên tầng mười lăm trong khách sạn.
“Chào phủ quân”.
Vừa nhìn thấy Lâm Ẩn bước vào, Diệp Hắc đã quỳ một gối xuống, hắn chào anh một cách cung kính, gương mặt toát ra vẻ kiên định.