“Ẩn Nhi, bây giờ cháu đã gặp phải đối thủ, ải khó rồi đúng không?”, Tề Vấn Đỉnh nói năng từ tốn, cụ nhìn Lâm Ẩn rồi nói với anh.
“Ông nội, ông cứ yên tâm đi, chẳng qua là một vài tên hề nhảy nhót chỉ dám nấp trong bóng tối mà thôi, cháu xử lý được”, Lâm Ẩn mỉm cười.
Tề Vấn Đỉnh khẽ gật đầu, cụ nói: “Ẩn Nhi, ông nội tin tưởng vào năng lực của cháu, cháu giỏi hơn bố cháu nhiều, giỏi hơn những người nhà họ Tề hồi trước nữa, ông nội tin rằng cháu có thể xử lý tình hình ổn thỏa”.
“Ông nội còn muốn nói với cháu một chuyện”, Tề Vấn Đỉnh nghiêm mặt mà nói: “Bây giờ nhà họ Tề chỉ còn lại mình hai ông cháu ta, cháu mới là người quan trọng nhất trong tất cả mọi thứ. Ông nội khó lòng giúp đỡ được cháu, nhìn thấy thành tựu mà cháu đạt được trong ngày nay, ông nội có xuống đất cũng thỏa mãn lắm rồi. Nếu như có người lấy ông nội ra để uy hiếp cháu, nhất định cháu phải bảo vệ bản thân mình trước, đừng quan tâm đến ông già này”.
“Người làm chuyện lớn thì phải biết cái gì nên giữ cái gì nên bỏ. Đây là bài học mà ông nội dạy cho cháu”, Tề Vấn Đỉnh nói với vẻ nghiêm túc.
“Ông nội, ông nói đến tận đẩu đâu thế. Sẽ không có ai ám hại ông nữa”, Lâm Ẩn nghiêm mặt mà nói.
Tề Vấn Đỉnh phì cười rồi nói: “Cháu không giấu nổi ông nội đâu. Ông nội đâu có phải người chưa từng trải đời, tuy ông nội không biết cháu đã gặp phải chuyện gì nhưng vẫn có thể đoán được một, hai phần”.
“Chuyện mà cháu làm quá lớn, nguy hiểm như thế nào cũng có thể gặp phải”, Tề Vấn Đỉnh nói chậm rãi: “Đến ngày nay, ông nội cũng nên dạy cho cháu một vài điều”.
“Ngoại trừ sản nghiệp và tiền của ra, trước kia nhà họ Tề luôn dựa vào mối quan hệ của ông nội với nhà nước và một vài quan lớn trong quân đội. Những thứ này đều không thể bền lâu được, chứ bằng không lúc thế hệ của bố cháu lên nắm quyền gia tộc, nhà họ Tề cũng sẽ không sa sút đến nhường này”.
“Chỉ vì ông nội hôn mê không tỉnh, không thể sử dụng đến mạng lưới quan hệ mà nhà mình bị tàn sát hết cả, đúng là cái đồ vô tích sự”.
“Ẩn Nhi, trong con hẻm Phỉ Thúy ở Thành Đông có một quán rượu trăm năm tên là Túy Giang Sơn, ông chủ họ Hoàng, hơn sáu mươi tuổi”, Tề Vấn Đỉnh nghiêm mặt mà nói: “Đó là con át chủ bài cuối cùng của nhà họ Tề chúng ta. Nếu cháu cần dùng đến ông ấy thì đi mời ông ấy ra mặt đi”.
“Ông nội, cháu biết rồi”, Lâm Ẩn gật đầu một cách trịnh trọng.
Nhà họ Tề là một trong năm gia tộc lớn ở thủ đô, đương nhiên bọn họ phải có tuyệt chiêu cuối cùng.
Ban đầu nhà họ Văn bắt tay với Hắc Long Vương tàn sát nhà họ Tề, ông nội vẫn canh cánh không quên, có thể nói là hối hận. Nếu như lúc ấy ông nội có thể sử dụng một vài thủ đoạn, cho dù nhà họ Tề vẫn sẽ bại trong tay Hắc Long Vương, nhưng cũng chẳng thê thảm đến mất bị tàn sát cả nhà.
“Ông nội, cháu đã điều tra ra thế lực sau lưng nhà họ Văn là ai rồi. Ông yên tâm đi, món nợ máu của nhà họ Tề, đời này cháu nhất định sẽ báo thù”, Lâm Ẩn nghiêm mặt mà nói.
“Ông tin rằng cháu có thể làm được”, Tề Vấn Đỉnh gật đầu: “Còn về những lĩnh vực khác, quân đội nhiều lần nói chuyện của cháu cho ông nghe, nếu như cháu cần thì ông nội sẽ cố hết sức mình lót đường tương lai cho cháu”.
“Ông cứ yên tâm. Cháu đã có biết phải giải quyết những chuyện này thế nào rồi”, Lâm Ẩn nghiêm mặt lại, anh hiểu cụ nhà lo lắng cho mình.
“Được, được lắm”, Tề Vấn Đỉnh gật đầu, cụ dựa vào giường bệnh: “Ẩn Nhi, ông nội hơi mệt rồi, phải nghỉ ngơi trước đã. Mấy ngày nay thấy cháu cũng bơ phờ lắm, cháu cũng đi nghỉ đi”.
“Vâng, ông nội, cháu về đây, hôm khác lại đến thăm ông, ông cần gì thì cứ nói với đội trưởng Vương Long trong núi Tuyết Long”, Lâm Ẩn nghiêm mặt lại.
Sau khi nói dứt lời, Lâm Ẩn đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh.
Đội trường và Sở Sở đang cung kính đứng ở hành lang bên ngoài phòng bệnh.
“Anh Lâm, cụ Tề khỏe hơn chưa?”, Sở Sở lo lắng hỏi anh.
“Cụ nhà đã tỉnh lại rồi, sức khỏe đã hồi phục nhiều, cảm ơn nhà họ Sở của cô đã tặng thuốc”, Lâm Ẩn đáp lại.
“Đừng khách sáo, đây là chuyện nên làm mà, trước kia anh từng cứu mạng em trai tôi”, Sở Sở cúi đầu nói: “Phải rồi, anh Lâm, tôi có mang theo một ít thuốc bổ trong gia tộc để cụ bồi bổ sức khỏe, anh tinh thông y thuật như thế, anh xem rồi cho cụ dùng nhé”.
Lâm Ẩn ngập ngừng một lúc rồi mới mỉm cười nói với cô ấy: “Cảm ơn cô, thế thì tôi xin nhận vậy”.
Thuốc lấy từ trong gia tộc họ Sở đương nhiên không giống với những loại thuốc bình thường khác, Sở Sở có lòng đến thế, mình cũng không nỡ từ chối cô ấy.
“Trưởng quan Lâm, Vu Tắc Thành đang đợi cậu ở bên dưới nhà, hình như có việc gì gấp lắm thì phải”, đội trưởng cung kính nói với anh.
Lâm Ẩn gật đầu rồi nói: “Tôi biết rồi. Anh đưa Sở Sở về chỗ bố cô ấy đi, lúc tôi không có mặt ở đây, anh phải chăm sóc cụ nhà chu đáo”.
“Vâng!”, đội trưởng đáp một cách cung kính.
“Sở Sở, tôi còn có việc bận, không thể tiếp cô lâu hơn nữa. Cô về nhắn lại với bố mình rằng hôm khác tôi sẽ mở một buổi tiệc, mời cô và bố cô đến dự”, Lâm Ẩn đánh tiếng với cô ấy rồi quay người đi xuống cầu thang.
Sở Sở ngoan ngoãn gật đầu, cô ấy lưu luyến dõi mắt nhìn theo bóng lưng Lâm Ẩn.
Anh bước xuống dưới nhà, Vu Tắc Thành ngồi trên ghế, gương mặt hắn toát ra vẻ lo lắng.
“Anh Ẩn, anh đã chữa hết bệnh cho cụ chưa?”, Vu Tắc Thành đứng dậy hỏi anh.
“Bệnh của cụ nhà đã ổn định rồi, nhưng vẫn còn chưa chữa khỏi tận gốc”, ánh mắt Lâm Ẩn trở nên sâu thằm: “Phải tìm cho ra Cung Cửu, cũng là người quản lý sau màn của công ty Hoa Anh Đào”.
“Vậy là tốt, vậy thì tốt”, Vu Tắc Thành gật đầu: “Anh Ẩn, công ty Hoa Anh Đào đã ra mặt bắt tay với nhà họ Từ, còn có cả tập đoàn Thất Tinh nữa, bọn họ sẽ tổ chức một cuộc họp báo”.
“Đám người ấy ngông cuồng quá mức, không ngờ lại chẳng xem anh Ẩn ra gì. Bọn họ còn loan tin đồn cụ bị bệnh nguy kịch, thậm chí còn nói cụ đã mất, khiến cho lòng người hoang mang. Những nhà tài phiệt đầu tư vào nhà họ Tề đều lần lượt rút vốn, lựa chọn khoanh tay đứng nhìn”, Vu Tắc Thành báo cáo tình hình lại cho anh nghe.
“Mấy ngày nay còn chuyện gì nữa thì nói hết luôn đi, đừng giấu giếm tôi”, Lâm Ẩn bình tĩnh mà nói.
Mấy ngày nay mình một lòng chữa trị cho cụ nhà, không quan tâm đến sóng gió và biến hóa trong thủ đô, để một mình Vu Tắc Thành xử lý mọi chuyện, đúng là hắn chịu đựng không nổi.
Bây giờ anh đã rảnh tay rảnh chân, đến lúc lấy lại giang sơn, phế đi bọn ma quỷ hoành hành kia.
“Anh Ẩn, nhà họ Từ làm khó chúng ta, cụ Từ Cửu Linh của nhà họ Từ còn đứng ra thông báo sẽ ngừng hợp tác với nhà họ Tề trong thủ đô, đồng thời nói ai làm ăn với anh là đang chống đối nhà họ Từ”, Vu Tắc Thành nói chậm rãi.
“Tập đoàn Thất Tinh và công ty Hoa Anh Đào đều hưởng ứng lời kêu gọi của lão trong buổi họp báo, nhất là tập đoàn Thất Tinh, bọn họ đã bắt đầu tấn công tập đoàn đứng tên của anh, tập đoàn bọn họ có sức ảnh hưởng rất lớn trên trường quốc tế, đã cắt đứt nhiều kênh kinh doanh của chúng ta bên nước ngoài. Hơn nữa, tập đoàn trong nhiều ngành khác nhau cũng bị chấn động nặng nề trên thị trường cổ phiếu, kinh tế thiệt hại nghiêm trọng”.