Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 216: Đây là lá bài cuối cùng của ông à?



“Muốn bắt tiểu đội Hắc Ưng cũng không khó một chút nào, bởi vì bọn chúng quá yếu ớt.” Lâm Ẩn nhìn Chris rồi nói bằng giọng hờ hững: “Tôi muốn như thế nào à? Thái độ của ông sẽ quyết định vận mệnh của ông?”

“Tiểu đội Hắc Ưng quá yếu sao?” Chris nhíu mày, khóe miệng ông ta co rút.

Cho dù là ông trùm của thế giới ngầm có thế lực trải dài khắp khu vực Châu Á như ông ta, cũng đánh giá tiểu đội Hắc Ưng là đội ngũ đặc công có thể xếp ở mười thứ hạng đầu trong số đàn em của mình, chuyên ám sát người có địa vị quan trọng giới chính trị, không ngờ cậu ta lại nói quá yếu?

“Ha, Lâm Ẩn, cậu ngông cuồng thật nhỉ, còn ngông cuồng hơn tất cả những người Long Quốc tôi đã từng gặp.” Chris cười lạnh rồi nói tiếp: “Cậu có biết cậu đã đụng chạm đến ai không? Quyết định vận mệnh của tôi à? Đúng là nực cười!”

“Xem ra ủy viên quản trị trong tập đoàn Đông Hải đã nghe cậu xúi giục rồi, ván này cứ tính là cậu thắng đi vậy.” Chris nhún vai, tỏ vẻ thờ ơ: “Nhưng không phải lần nào cậu cũng gặp may như thế đâu, cứ đợi mà xem đi, cơ hội để chúng ta so tài với nhau vẫn còn nhiều lắm, sau này cậu sẽ hối hận thôi.”

Sau khi nói dứt lời, gương mặt Chris vẫn tỏ vẻ lạnh lùng, ông ta quay người muốn dẫn người của mình rời đi.

Tình thế đã rất rõ ràng, âm mưu nhắm đến tập đoàn Hải Dương của ông ta đã bị sự xuất hiện đột ngột của Lâm Ẩn phá hỏng hoàn toàn, bây giờ tiểu đội Hắc Ưng ở đâu còn không biết, có thể nói rằng hành động lần này đã thất bại triệt để.

Sau khi trở về, có lẽ phải đánh giá lại tập đoàn Hải Dương và Lâm Ẩn, tiến hành bày binh bố trận một lần nữa, phải sử dụng những thủ đoạn tàn nhẫn hơn để đánh bại bọn Long Quốc không biết điều này trong một lần!

Chris nghĩ như thế, cảm giác căm hận và không cam tâm dâng tràn trong lòng ông ta. Vốn dĩ ông ta còn đang vui vẻ đến tiếp nhận khối tài sản khổng lồ này, bây giờ chỉ thấy chán nản mà thôi, miếng thịt ngon dâng lên đến miệng mà còn bị cướp đi mất.

“Tôi có cho ông đi chưa?” Lâm Ẩn hờ hững nói.

“Ồ? Vậy à?” Chris quay đầu lại, mỉm cười nhìn Lâm Ẩn: “Tôi muốn đi, cậu có cản nổi không? Chỉ bằng đám ô hợp của cậu đấy à?”

“Lẽ nào cậu dụ dỗ tôi sang đây là để đánh tôi ư?” Chris nói với vẻ khinh thường, giọng điệu có vẻ tương đối tự tin.

Sự tự tin của Chris đến từ những người mặc áo đen bên cạnh mình, nói thật lòng, ông chưa từng xem người Long Quốc ra gì, cho dù bọn họ bắt được tiểu đội Hắc Ưng một cách bất ngờ, nhưng nếu như muốn so tài với ông ta một cách đường hoàng thì vẫn còn chưa đủ.

Lâm Ẩn nhìn Chris với vẻ như cười như không.

Tên Chirs xảo trá vô cùng, khó khăn lắm mới dụ được ông ta đến đây, sao có thể thả ông ta một cách dễ dàng như thế?

“Tôi khuyên các cậu đừng tự rước khổ vào người, nhưng dường như các cậu chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ thì phải.” Chris mỉm cười đáp lại Lâm Ẩn, ông ta nhìn Thẩm Tam và anh em Lưu Quân với ánh mắt giễu cợt, rồi lắc lắc đầu.

Hoàn toàn không coi đội ngũ bảo vệ mà Thẩm Tam dẫn đến ra gì.

“Lão già Tây này ngang ngược quá, má nó, hôm nay tôi không đánh gãy chân ông thì không được!” Thẩm Tam gắt gỏng, vẻ mặt của Chris làm gã phải buột miệng mắng chửi.

“Tôi đã lăn lộn suốt nhiều năm trong giang hồ nhưng chưa từng người nào ngang ngược như ông đâu. Sắp xếp người cướp túi tiền của chúng tôi, còn dám cho bọn đàn em đánh lén, bây giờ ông còn dám tỏ vẻ xấc xược trước mặt đối thủ của mình à?” Thẩm Tam tức giận chất vấn ông ta.

Không xem ai ra gì cả, ông ta coi mình và anh em dưới trướng mình là đồ nít ranh à?

“Ngang ngược? Thế thì làm sao?” Chris ung dung nói: “Đám người Long Quốc ngu ngốc như các cậu đã từng nhìn thấy võ công thực sự chưa? Nào, thử xem có thể cản chân tôi không.”

“Ông muốn chết à!” Giọng Thẩm Tam lạnh tanh, gã quay người nói với Lưu Quân đang đứng bên cạnh: “Bắt ông ta lại.”

Lưu Quân xoa nắm đấm, thủ thế chuẩn bị xông lên, ông ta là kẻ chủ mưu phái người ám sát anh Lâm và Tam Gia, năm lần bảy lượt sai bọn đặc công nước ngoài kiếm chuyện gây rối với gã, bây giờ lại còn ăn nói ngang ngược như thế nữa, gã không tài nào nhịn nổi.

Bốp!

Đột nhiên Lưu Quân nhảy bổ về phía trước với tốc độ nhanh như chớp, gã tóm lấy Chris, tên mặc áo đen bên cạnh Chris chợt tung nắm đấm vào người Lưu Quân, ép gã phải lùi về sau liên tục.

“Ơ...” Lưu Quân lùi về sau mấy bước, gã nhìn tên áo đen với vẻ mặt ngạc nhiên, nắm đấm của hắn ta khiến cho lòng bàn tay gã tê rần.

Gã đã luyện tập võ cổ truyền mười mấy hai mươi năm nay, có thể chặt vỡ hòn đá, tay không bẻ dao, nhưng không ngờ lực đấm của tên áo đen lại mạnh như thế, gã bị đánh đến nỗi cánh tay tê rần.

Tên áo đen im lặng cởi nón đen xuống, để lộ ra gương mặt hung hãn, hắn ta là một người da trắng cao tầm hai mét, cơ thể cường tráng, hốc mắt sâu, mũi khoằm, vẻ mặt lạnh lẽo đến tột cùng.

“Hades, cậu phải nghiêm túc chào hỏi bọn họ đấy.” Chris nói bằng giọng hờ hững rồi khoanh hai tay trước ngực, ra dáng đợi xem kịch hay.

“Dạ vâng, thưa ngài Chris.” Hades hờ hững đáp lại, giọng của hắn ta khàn đặc.

Một tiếng vù vang lên, đột nhiên Hades xông lên tấn công, nhìn cơ thể của hắn ta to lớn cục mịch nhưng tốc độ lại nhanh như chớp, hắn ta vung tay đấm mạnh vào người Lưu Quân, đòn đánh mang theo gió.

Một tiếng bốp vang lên, Lưu Quân giơ tay chặn đòn của hắn ta lại, nhưng gã bị đẩy lùi về sau vài bước, hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn ta. Hades chưa đợi gã bình tĩnh lại đã ra đường quyền, những nắm đấm cứng rắn của hắn ta đập bôm bốp vào người Lưu Quân như mưa cuồng gió dữ.

“Ối!”

Sau khi ráng đỡ mười mấy nắm đấm, Lưu Quân đã không còn chịu nổi nữa, gã bị hai đấm hất văng ra mười mấy mét rồi đập mạnh vào tường, miệng nôn ra hai bụm máu tươi, gương mặt đỏ bừng vì thẹn thùng, gã ta không ngờ mình lại bị mất hết mặt mũi trước mặt anh Lâm.

Rõ ràng là vừa giao đấu với nhau đã phân biệt được ai hơn ai kém ngay, thực lực của Hades trên cơ Lưu Quân, cho dù xét về mặt sức mạnh hay là tốc độ thì bọn họ vẫn không cùng một đẳng cấp với nhau.

“Rồi mày có còn dám ngang ngược như thế nữa không?”

Vừa nhìn thấy Lưu Quân bị đánh gục trên đất, hai người còn lại trong nhà họ Lưu lập tức nổi cơn thịnh nộ, bọn họ lao về phía Hades ngay, kèm chặt hai bên trái phải của hắn ta, vừa bắt đầu tấn công đã vung tay chém vào người Hades, đòn đánh ác liệt đến tột cùng.

Hades nở nụ cười khinh bỉ, hắn ta quay người tóm lấy hai anh em của Lưu Quân, rồi bất chợt tung nắm đấm bằng cánh tay vạm vỡ của mình, đánh cho hai người bọn họ bay đập vào tường, thấy bức tường nứt ra cũng biết hắn ta mạnh đến mức độ nào.

Vào giây phút này, mười mấy người bảo vệ mặc áo vest bên ngoài hành lang đồng loạt nhìn vào phòng, bọn họ giơ tay muốn rút súng từ trong túi áo ra, tiếng xé gió vang lên ngay đó, bốp bốp bốp, Hades lại xông lên vung tay quét chân, đánh mười mấy người bảo vệ bay đập vào tường rồi nôn ra bụm máu, dường như xương cốt của bọn họ đã gãy lìa, chỉ dùng mắt thường thì khó lòng bắt kịp động tác của hắn ta.

“Hắn ta?” Thẩm Tam tỏ vẻ kinh ngạc, cảnh tượng này làm cho gã ngạc nhiên, không ngờ tên chó Chris ấy lại có cao thủ mạnh như thế này!

Ngoại trừ anh Lâm ra, đây là lần đầu tiên gã nhìn thấy có người cướp được súng bằng tay không, trong vòng mười bước, cầm súng cũng không thể đánh bại Hades được!

Chris vẫn mỉm cười, nhìn Lâm Ẩn với nụ cười của người chiến thắng.

Gương mặt Lâm Ẩn vẫn bình tĩnh như thường, anh lạnh giọng mà nói: “Đây là lá bài cuối cùng của ông à?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv