"Hả? Anh bảo muốn mua sợi dây chuyền đắt nhất?" Lư Vi làm vẻ mặt khinh thường nhìn Lâm Ẩn: "Anh có nhiều tiền đến vậy sao? Biết dây chuyền đắt nhất ở đây là bao nhiêu không?"
"Ha ha, mày định làm tao cười chết à? Tên oắt vô dụng như mày mà cũng đòi mua dây chuyền đắt nhất?" Tần Phi cười nói với vẻ mỉa mai.
Lúc này có một nhân viên tư vấn mặc đồng phục đến, đánh giá Lâm Ẩn từ trên xuống dưới rồi hỏi: "Thưa anh, xin hỏi anh nói thật không ạ? Dây chuyền đắt nhất của chúng tôi có giá hơn chục triệu đấy ạ, cũng cần phải đặt trước, đồng thời phải chứng minh được khả năng tài chính của bản thân, sau đó tôi mới có thể hẹn giám đốc chúng tôi giúp anh được."
"Hầy, hẹn trước cho nó làm cái quái gì?" Tần Phi vô cùng khinh thường mà bảo: "Cô nhìn cái bộ dạng nghèo túng của nó thì thấy có mua nổi không? Tôi thấy chắc nó nghĩ thế này, chắc chắn là đến làm bộ làm tịch rồi, ra oai xong thì sẽ trả hàng lại thôi, dù sao hai người bọn họ cũng làm trong ngành đá quý, chút chiêu trò ấy ai mà không biết chứ?"
Nói xong, Tần Phi ra điều cân nhác mà nhìn Lâm Ẩn, nghi ngờ hỏi: "Nói trắng ra là mày muốn chơi trò này đúng không? Trước hết làm trò trước mặt tao, sau đó sẽ sai người cho vài ngàn tệ để hủy đơn hàng?"
"Làm vậy mà cũng được ư?" Lư Vi hỏi.
Tần Phi nở nụ cười, nói với vẻ thần bí: "Tiểu Vi à, em để ý chút đi, đây là mấy thủ đoạn chuyên cùng của mấy thằng đàn ông cặn bã đấy. Bản thân không có tiền không cả bản lĩnh gì, sau đó làm sao biết không, cố ý đến mấy cửa hàng hiệu cao cấp, bỏ chút tiền mọn ra đặt trước một đơn hàng, ra vẻ là con nhà giàu để đi lừa gạt phụ nữ đấy."
"Chút chiêu trò của đám cặn bã này hay gặp lắm, em phải cẩn thận đấy." Nói xong, Tần Phi tấm tắc lấy làm kỳ lạ, đưa mắt đánh giá Lâm Ẩn.
"Anh đang nói gì đấy hả? Tần Phi, chúng tôi mua đồ thì liên quan gì đến anh?" Trương Kỳ Mạt tức giận bảo, rõ ràng là anh ta đang ác ý đoán bậy bạ và giội nước bẩn.
"Tôi nói gì nào? Chẳng phải là như thế sao?" Vẻ mặt Tần Phi rất đáng ghét: "Trương Kỳ Mạt, sao cô tức giận vậy? Lúc trước tên Lâm Ẩn rác rưởi này đã dùng chiêu kia để lừa cô vào tròng chứ gì? Bây giờ hối hận rồi?"
"Thật là vậy sao? Chị Kỳ Mạt, vậy chị cứ nói cho rõ ra, bọn em sẽ nghĩ cách giúp chị đuổi tên hèn mọn Lâm Ẩn này đi." Lư Vi châm chọc thêm vào.
"Các người thì có gì hay? Không phải chỉ là một sợi giây chuyền thôi sao?" Trương Kỳ Mạt bực rồi, nhìn nhân viên đang đứng sau quầy, nói: "Phiền cô lấy giúp tôi sợi dây ba trăm ngàn kia."
Là ai cũng phải có lúc nóng nảy, huống gì gần đây cô nhận không ít lương thưởng từ công ty, sao có chuyện mua không nổi được.
"Đợi đã, lui ra cho tôi!" Tần Phi gắt giọng lên với nữ nhân viên bán hàng.
"Vâng thưa cậu Tần." Nữ nhân viên bàn hàng sợ hãi lui về sau hai bước, cũng không dám trao đổi với Trương Kỳ Mạt gì thêm.
Lúc này, một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest mang theo vẻ mặt kính nể cười cười đi đến, đang định chào hỏi với Lâm Ẩn thì thấy hai người Tần Phi, trên mặt bỗng lộ vẻ chần chừ. truyện xuyên nhanh
Tần Phi dương dương tự đắc nói: "Trương Kỳ Mạt, cô đừng nghĩ mình có tiền là mua được? Tôi nói cho hai người biết, tôi đây là đại cổ đông ở chỗ này, nhà họ Tần chúng tôi có một chân trong tập đoàn này. Nói chút quy tắc với các người nhé, dây chuyền của cửa hàng này nhất quyết không bán cho chó và Lâm Ẩn, giờ thêm một Trương Kỳ Mạt nữa!"
"Ha ha! Chị Kỳ Mạt thấy không, có chút tiền lẻ cũng vô dụng thôi, chị muốn mua cũng không mua được." Lư Vi vô cùng đắc ý mà nói, cảm thấy mình thượng đẳng quá xá, đã phô được uy phong trước mặt Trương Kỳ Mạt.
"Các người nói cái gì? Các người quá đáng rồi đấy!" Trương Kỳ Mạt tức giận giậm chân, mặt tràn trề vẻ ấm ức.
Lâm Ẩn chẳng để lộ cảm xúc nào, nhìn về phái người đàn ông đứng sau Tần Phi.
Nếu người này không tới, có lẽ anh sẽ bẻ gãy hết hàm răng Tần Phi, nhưng đã có người đến rồi, thế thì cho hắn một cơ hội để biểu hiện đi, miễn cho mình bị bẩn tay.
"Tần Phi!"
Một tiếng quát lớn đầy tức giận vang lên, người đàn ông trẻ tuổi mặc vest kia trán nổi gân xanh đi vội đến.
"Ơ? Anh Vũ, sao anh lại ở đây? Trùng hợp thật." Tần Phi cười bảo, nhìn về phía người đàn ông mặc vest đang đi đến.
"Nào, Tiểu Vi, anh giới thiệu cho em nhé, đây là anh họ của anh, Tần Vũ. Tên tuổi của anh Vũ khá có tiếng ở thành phố Thanh Vân này đấy, nhà họ Tần ở Thành Bắc, Tần Phú Quý, em ngh qua chưa? Đó là bác cả của anh đấy, cũng là bố của anh Vũ!" Tần Phi vô cùng kiêu ngạo mà giới thiệu.
Ở nhà họ Tần, Tần Vũ là nhân tài trẻ tuổi nhất, nhất là gần đây Tần Vũ cùng bố mình là Tần Phú Quý đi theo Tưởng Kỳ ở thành phố Thanh Vân này, thế lực cùng của cải ngày càng lên, đã trở thành nhân vật đừng đầu ở nhà họ Tần. Tần Phi với bố của mình cũng muốn dựa vào Tần Phú Quý để kiếm cơm ăn.
"Chào anh Vũ." Lư Vi làm vẻ quyến rũ mà nói, cô ta cũng đã nghe đến danh tiếng của Tần Phú Quý ở thành phố Thanh Vân này.
"Lâm Ẩn, thằng oắt vô dụng kia, chịu phục chưa? Lần trước ở Minh Bảo Hiên không phải giỏi đánh đấm lắm sao? Còn dám tát tao nữa mà!" Tần Phi nói với vẻ hung tợn: "Anh Vũ, lần trước là cái thằng rác rưởi này dám ỷ vào bản thân biết chút võ mà tát em, anh gọi người đến phế nó giúp em đi!"
Sắc mặt Tần Vũ trắng bệch, nhìn ánh mắt lạnh lùng của Lâm Ẩn, cảm thấy tim mình nhảy lên kịch liệt, sao lại sa vào chuyện như vậy chứ!
Tên Tần Phi điếc không sợ súng này còn chào hỏi với mình nữa?
Lần trước ở khu biệt thự Tuyết Long, anh ta đã đánh Ngô Sở Vũ tơi bời mới có thể khiến anh Lâm hài lòng, lần này mẹ nó lại đụng phải đồng đội heo nữa, muốn hại chết anh ta sao!
Bốp!
Tần Vũ không chút do dự tát một cái thật mạnh lên mặt Tần Phi trước mặt mọi người.
"Đồ điếc không sợ súng này, quỳ xuống!" Tần Vũ quát lên giận dữ.
"Hả? Anh Vũ, sao anh đánh em?" Tần Phi làm mặt oan ức, giận mà không dám nói gì. Gã là một cậu ấm chỉ biết sống phóng túng, chắc chắn không mạnh bằng Tần Vũ.
"Tao bảo mày quỳ xuống, nghe không hiểu à?" Tần Vũ hung tợn nói, lại đạp một cú thật mạnh lên đầu gối Tần Phi.
"Anh Vũ, anh quá đáng rồi đấy? Vô duyên vô cớ mắc gì bảo em quỳ xuống?" Tần Phi không phục mà nói.
"Mày còn dám bướng?" Tần Vũ cũng nổi cáu, anh Lâm ở trước mặt, chuyện này mà không làm cho tốt thì bản thân anh ta cũng phải chết!
Tần Vũ xông lên, tay đấm chân đá bôm bốp quật ngã Tần Phi, đánh đến mức Tần Phi phải quỳ gối, rồi ấn đầu gã xuống xoay sang hướng cùng Trương Kỳ Mạt cùng Lâm Ẩn.
"Dám mắng tổng giám đốc Trương và sếp Lâm sao? Mày muốn chết à? Tên rác rưởi này! Mau dập đầu xin lỗi hai người bọn họ đi! Nghe rõ chưa?" Tần Vũ điên cuồng hét lên, trán chảy ròng mồ hôi, gân xanh hằn vện lên.
"Xin lỗi hai người bọn nó? Tại sao chứ? Anh Vũ biết bọn họ sao, sao anh lại giúp người ngoài chứ, còn đánh em họ mình nữa?" Tần Phi vô cùng không dám tin mà hỏi, vừa mới mắng Lâm Ẩn là chó, kết quả chẳng bao lâu đã bị đánh đến mức quỳ xuống trước mặt vợ chồng Lâm Ẩn, còn phải dập đầu quỳ lạy? Gã cảm thấy bị sỉ nhục rất lớn!
Hai người kia sao lại quen Tần Vũ? Cho dù có quen cũng không thể bênh đến vậy chứ? Tần Phi hoàn toàn không nghĩ ra.
"Tại sao? Ngày hôm nay bố mày có đến cũng phải quỳ xuống dập đầu!" Tần Vũ đá một cái lên đầu Tần Phi, rồi lại nắm đầu gã dập xuống đất bôm bốp.