Cá Âm Dương càng co càng nhỏ, sắp nghiền ép Lâm Ẩn.
Ngay cả thánh tử La Trường Thắng cũng lắc đầu than khẽ, lúc người của Vô Cực Cung đứng phía sau La Trường Thắng đều tỏ vẻ vui mừng.
Đột nhiên một ánh bạc chói mắt bắn ra từ trong quả cầu nhỏ có hai luồng khí trắng đen đan xen.
Ánh bạc kia vô cùng sắc bén, cũng vô cùng chói mắt, ngay cả quả cầu trắng đen nồng đậm đến có thể nghiền ép một ngôi sao cũng không thể che phủ được nó.
Mọi người ngẩng đầu lên, chỉ thấy…
Một, hai, ba tia sáng… Đến cuối cùng, có vô số ánh bạc chói mắt bắn ra, xuyên qua cả quả cầu, sau đó, có thể mơ hồ nhìn thấy thân thể lấp lánh ánh bạc của Lâm Ẩn, sau lưng anh có một vị pháp tướng ba đầu sáu tay.
Pháp tướng ba đầu sáu tay kia tựa như thật sự tồn tại, khuôn mặt của pháp tướng giống hệt với Lâm Ẩn, nhưng trên trán của mỗi cái đầu đều có một cái mắt dọc, tựa như thiên thần rơi xuống từ trên chín tầng mây vậy.
Mà lúc này, pháp tướng ba đầu sáu tay mở mắt ra!
La Trường Thắng xuất thân từ đại giáo, tu luyện thần thông pháp tướng ở trong vũ trụ cũng có thể xem như công pháp hàng đầu, trong Vô Cực Tông của hắn ta cũng có “Pháp thân Vô Cực”, đại thánh tử của Vô Cực Tông đang tu luyện Pháp thân Vô Cực, nghe đồn rằng tu luyện đến cấp cao nhất, pháp thân có thể to hơn vạn trượng, nâng tay còn có thể hái sao.
Hắn ta cũng từng giao thủ với đại thánh tử, lúc đại thánh tử còn ở cảnh giới Chân Thần, Pháp thân Vô Cực của hắn hoàn toàn không mạnh được như pháp tướng của Lâm Ẩn.
“Ầm!”
Khi pháp tướng ba đầu sáu tay mở mắt ra.
Chín ánh bạc tựa như kiếm quang cực kỳ sắc bén, xoẹt xoẹt như cưa điện di chuyển, vô cùng dễ dàng cắt quả cầu nhỏ tạo thành từ hai luồng khí trắng đen ra bảy tám phần.
“Tụ!”
Sắc mặt La Trường Thắng trở nên nặng nề, giơ bàn tay thứ hai lên, hai tay bấm quyết, thận trọng đè xuống Lâm Ẩn.
“Phá!”
Pháp tướng cất lời, nhưng âm thanh của hắn gần như không truyền ra, toàn bộ biến thành thần niệm như núi như biển, đánh về phía bốn phương tám hướng.
“Ầm!”
Thần niệm vô tận như cơn lốc quét qua mười vạn trượng hư không.
Mấy trăm dặm xung quanh đều bị thần niệm đáng sợ bao phủ, hư không vỡ nát, để lộ hết cái hố đen này đến cái hố đen khác. Thần niệm như búa tạ đánh lên chân nguyên hộ thể của La Trường Thắng, khiến chân nguyên quanh người hắn chấn động kịch liệt như sóng lớn, bản thân La Trường Thắng cũng bị đẩy lùi mười mấy trượng trên bầu trời.
So với La Trường Thắng, các đệ tử của Vô Cực Tông phía sau hắn còn thê thảm hơn.
Bọn họ rất đắc ý cho rằng La Trường Thắng sẽ thắng chắc, cho nên cũng không đề phòng nhiều, hai thần tướng đỉnh cao Chân Thần còn đỡ, chứ những đệ tử Vô Cực Tông còn sống khi nãy lại rất thê thảm, dù bọn họ đều có cảnh giới Chân Thần, nhưng bị thần niệm này càn quét, tất cả đều nổ đầu kêu thảm thiết, tai mũi họng chảy máu.
Có mấy người tu vi yếu còn bị chấn động biến thành một làn sương máu.
“Tên ranh con, ngươi đang tự tìm đường chết sao!”
La Trường Thắng híp mắt, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, vô cùng sắc bén.
Mái tóc dài của hắn ta rối tung, trong có hơi chật vật, hắn ta không ngờ thần niệm của Lâm Ẩn lại mạnh đến thế, nhất thời không chú ý đã bị thất thế, nhưng chỉ với thần niệm này, tuy hắn ta có hơi khó ứng phó, nhưng vẫn chưa tới mức độ không đấu lại.
“Giết!”
Hai tay La Trường Thắng bấm quyết, vô số làn khí trắng đen vờn quanh người hắn ta, biến thành thần long trắng đen còn to lớn hơn trước đó, nhanh chóng đan xen vào nhau, tạo thành cá Âm Dương khổng lồ hơn khi nãy, muốn bao phủ lấy Lâm Ẩn.
“Điếc không sợ súng”.
Ánh mắt Lâm Ẩn vô cùng lạnh lẽo.
Bản thân anh cũng không biết mình sử dụng hết sức lực sẽ mạnh bao nhiêu, lần này huyết thống bạc hoàn toàn bộc phát, anh có thể cảm nhận được rõ ràng thứ mạnh nhất của mình không phải thần niệm, mà là thân thể không biết mạnh hơn trước đó bao nhiêu lần.
Lâm Ẩn không chút sợ hãi nhìn cá Âm Dương đang muốn quấn lấy mình, người biến thành một tia ánh bạc nhào về phía La Trường Thắng.
“Oành!”
Cá Âm Dương quấn đến kia cứ thế bị ánh bạc đánh tan.
“Không xong!”
La Trường Thắng thầm thấy căng thẳng, không ngờ cá Âm Dương hắn ta dốc hết sức thúc giục lại bị đánh tan một cách dễ dàng như thế.
Hắn ta vội vàng lùi về sau.
Nhưng vẫn chậm một bước, bây giờ Lâm Ẩn đã ở chỗ cách hắn ta không xa, anh đánh ra một quyền.
Ầm ầm!
Cả đất trời lập tức lay động, tiếng vang như chuông lớn phát ra từ trên cú đấm.
Sau khi Lâm Ẩn đánh ra một quyền này, hư không trước mặt thánh tử La Trường Thắng biến thành hỗn độn với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, sau đó nhanh chóng lan tràn ra bốn phương tám hướng.
“Oành!”
La Trường Thắng và hai thần tướng đứng trước chịu trận.
Hai thần tướng của Vô Cực Tông còn chưa kịp la lên đã nổ thành hai làn sương máu.
Thần mang tạo thành từ luồng khí đen trắng dưới chân La Trường Thắng vỡ vụn ngay tại chỗ. Thậm chí quanh người La Trường Thắng còn vang lên tiếng rắc rắc, không ngừng có tấm chắn bảo vệ vô hình bị rạn nứt, chân nguyên hộ thể và pháp thuật bảo vệ bên ngoài cơ thể La Trường Thắng đều bị cú đấm này của Lâm Ẩn đập tan.
La Trường Thắng không thể không tiếp tục lùi lại, mới miễn cưỡng sống sót dưới cú đấm này.
Nhưng lúc này, quần áo trên người La Trường Thắng rách rưới hết, pháp bảo bị cú đấm kia làm cho rách nát hết, quần áo còn lại cũng hoàn toàn không đủ che kín người.
“Chết đi!”
Sắc mặt La Trường Thắng cực kỳ lạnh lẽo, trong mắt là ánh sáng lạnh.
Hắn ta thật sự vừa sợ vừa giận.
Trước đó hắn ta còn có lòng yêu nhân tài, muốn nhận Lâm Ẩn làm đệ tử, nhưng lúc này, hắn ta chỉ muốn giết chết Lâm Ẩn thôi, một quyền mạnh mẽ như thế, hắn ta không tin Lâm Ẩn có thể sử dụng nhiều.
Luồng khí trắng đen to hơn trước đó gấp mấy lần biến thành hai con rồng bay lượng trong không trung, nhanh nhẹn như giao long bay về phía Lâm Ẩn.
Thậm chí trong hư không còn xuất hiện sinh cơ và tử khí, hai loại pháp tắc sinh tử cùng xuất hiện ở đây, hai màu trắng đen hoàn toàn bao phủ cả thế giới, ầm ầm, trong thiên địa đều là những sợi xích thần tạo thành từ pháp tắc, tia chớp không ngừng vang lên.
Đòn đánh này của La Trường Thắng vượt xa sức mạnh của cao thủ Thiên Thần bình thường.
Vẻ mặt Lâm Ẩn hờ hững, pháp tướng ba đầu sáu tay biến mất, nhưng ánh bạc quanh người vẫn không giảm đi, mơ hồ có thể nhìn thấy dòng máu bạc di chuyển quanh người anh.
Thấy pháp tướng biến mất, trên mặt La Trường Thắng lộ vẻ vui mừng, hắn ta biết ngay mà, pháp tướng mạnh mẽ như thế, một võ giả Chân Thần sao có thể sử dụng thoải mái được.
“Nguy rồi!”
Còn tu sĩ của thiên vực Tiểu Đông thì sợ hãi la lên, theo bọn họ thấy Lâm Ẩn đánh tan quả cầu nhỏ kia là đã sử dụng toàn lực, bây giờ đã hết sức rồi.
Nhìn thấy đòn tấn công của La Trường Thắng ngày càng gần.
Lâm Ẩn lắc đầu nói: “Ngươi nên biết cú đấm khi nãy ta mới chỉ sử dụng bốn phần lực thôi”.
Nói xong, anh lại biến thành ánh bạc, sau đó đột nhiên biến mất, một giây sau lại xuất hiện trước mặt làn khí trắng đen kia, đánh về phía nó.
Tia sáng bạc dài mấy trượng kia như một thanh thiên kiếm sắc bén, dễ dàng cắt dây xích tạo thành từ hai làn khí trắng đen thành mấy khúc tựa như cắt mỡ bò.
Sau khi ánh bạc đánh tan hai làn khí thì nhẹ nhàng xẹt qua người La Trường Thắng.
“Không!”
La Trường Thắng trợn mắt, phát ra tiếng thét long trời lở đất.
Lần này hắn ta đã ra tay toàn lực, nhưng vẫn bị một đòn nhẹ nhàng của Lâm Ẩn đánh tan, khiến hắn ta thấy hơi nghi ngờ cuộc đời.
“Lâm Ẩn, cái tên thấp hèn này, ngươi dựa vào cái gì mà tranh đấu với ta hả!”
La Trường Thắng không cam lòng quát lên.
Sau khi nói xong, ánh bạc sau lưng La Trường Thắng biến thành bóng dáng của Lâm Ẩn.
Thân thể của La Trường Thắng cực kỳ cứng rắn, đã đạt đến cảnh giới cao nhất của Chân Thần rồi, dù là thân thể của cao thủ Thiên Thần cũng không mạnh bằng hắn ta, ngoài ra còn có bảy tám pháp khí hộ thể, nhưng dưới ánh bạc của Lâm Ẩn, hắn ta vẫn nổ tung thành vô số xương cốt màu vàng và máu thịt, bắn ra bốn phương tám hướng.