Dù mẹ cô ta vô cùng tôn sùng Lâm Ẩn trong truyền thuyết kia, nhưng cô ta lại không thể vì Lâm Ẩn mà cãi lại lệnh sư môn được.
“Cái gì?”
Mọi người đều xôn xao, vốn tưởng rằng Tưởng Lâm An vượt cấp chiến thắng đối thủ thì sẽ có một cơ hội tiến vào bảy tông môn, nhưng không ngờ lại thẳng thừng bị từ chối.
Bọn họ cũng có nghe nói lúc trước tỉnh Giang Nam từng xuất hiện một nhân vật lớn tên Lâm Ẩn, nhưng không biết Lâm Ẩn có thù oán với bảy tông môn, càng vô thức tránh xa Tưởng Lâm An hơn.
Sắc mặt Tưởng Lâm An cũng tái nhợt, hắn xem cơ hội lần này là cơ hội duy nhất để giúp gia tộc trở mình, nhưng không ngờ lại bị từ chối một cách thẳng thừng như thế.
“Như thế có bất công với nhà họ Tưởng của tôi không? Ngay cả Lâm Ẩn trông thế nào tôi còn không biết!”, Tưởng Lâm An la lớn.
“Có biết hay không không quan trọng, quan trọng là tôi không thích đám dư nghiệt của Lâm Ẩn các người”, Dương Diệu Quang lạnh lùng nói.
Hai mươi năm trước, Dương Diệu Quang ông ta là thiên tài nỏi tiếng, chỉ đứng sau mấy người Nhan Y Nhân, nhưng vì không gia nhập Long phủ mà tài nguyên nhận được ít đi rất nhiều, từ đó ông ta đã bắt đầu hận Lâm Ẩn.
Người Tưởng Lâm An run rẩy, nhưng lại không còn cách nào.
“Dù gì trưởng
giờ những chú bác này của cô ta lại muốn ra tay với người dưới trướng Lâm Ẩn.
Thấy trong mắt Tống Dương và Dương Diệu Quang xuất hiện sát khí, Nhan tiên tử vội nói:
“Hai bác, chuyện này vẫn nên đợi lệnh của sư môn đi. Nếu làm hỏng chuyện của sư môn, sợ là chúng ta không gánh được”.
“Ha ha”, Tống Dương cười khẩy: “Cháu gái lo xa rồi, lần này chúng tôi vốn dĩ nghe lệnh sư môn đi diệt trừ những dư nghiệt này của Lâm Ẩn”.
“Đúng thế, không phải có tin đồn rằng Lâm Ẩn đã xuất quan xuất hiện ở núi Lang Gia sao? Bây giờ vừa khéo giết gà dọa khỉ, xem tên Lâm Ẩn này có xuất hiện hay không”, Dương Diệu Quang nở nụ cười tàn nhẫn.
“Dương sư thúc nói đúng, những người này nên chết từ lâu rồi”, Thẩm Long đứng ra, lạnh lùng nói, hắn đã được quyết định nội bộ là sẽ vào Phù Sơn Tông, cho nên mới gọi Dương Diệu Quang là sư thúc.
“Đúng thế”.
“Những người này đáng chết!”
Mười mấy con cháu của các thế gia đều đứng ra hùa theo.
Hai anh em nhà họ Trần và người vây quanh bọn họ không nói gì, Trần Cảnh Trạch còn nhỏ giọng nói với Lâm Ẩn: “Những người này thật không biết xấu hổ, năm đó nếu không nhờ Lâm Ẩn kia ngăn chặn sự xâm lấn của Ma Tộc thay chúng ta thì làm gì có cuộc sống tốt đẹp bây giờ, bây giờ những người này đúng là… vô liêm sỉ…”
“Anh, nói năng cẩn thận, có một vài việc chúng ta hiểu rõ trong lòng là được”, Trần Huyền Phong cau mày nói.
“Biết rồi biết rồi, trong nhà họ Trần chúng ta vẫn còn bài trường sinh của Lâm Ẩn, anh cũng đâu có nói ra”, Trần Cảnh Trạch bực bội nói.
Bên kia.
Thẩm Long đi tới chỗ cách Tưởng Lâm An không xa, khom người nói với Dương Diệu Quang: “Dương sư thúc, không bằng giao người này cho cháu xử lý đi? Dù sau hắn cũng là bạn thuở nhỏ của cháu, giao cho người khác cháu không yên tâm lắm”.
Trên mặt Thẩm Long mang vẻ tàn nhẫn, không hề có ý nể tình là bạn thuở nhỏ.
“Phi!”
Tưởng Lâm An phun nước miếng xuống đất, lạnh lùng nói: “Ai là bạn của mày?”
“Nếu thằng nhóc này đã muốn chết thì cậu tiễn cậu ta lên đường đi!”, Dương Diệu Quang cười nói.
“Vậy xin cảm ơn sư thúc”.
Nói xong, Thẩm Long hiên ngang bước tới, chớp mắt một cái đã xuất hiện bên cạnh Tưởng Lâm An, đánh một chưởng về phía đầu của hắn.
Tưởng Lâm An vừa mới đánh nhau một trận, hoàn toàn không có sức phản kháng, chỉ có thể mặc cho Thẩm Long đánh một chưởng xuống.
Tưởng Lâm An nhắm mắt chờ chết, nhưng một lúc lâu một chưởng đó vẫn chưa đánh xuống, hắn không nhịn được mở mắt ra, đã nhìn thấy hai bóng người chặn trước mặt hắn.
Một ông lão và một người trung niên, đều không phải người quen của hắn.
Còn Thẩm Long ra tay với hắn đã nằm trong góc của sảnh tiếc, hơi thở thoi thóp, không biết còn sống tiếp được không.
“Cảm ơn hai vị tiền bối đã giúp đỡ”.
Tưởng Lâm An vội cúi người cảm ơn, có thể ra tay vào lúc này, ít nhất cũng là cao thủ đẳng cấp tiên nhân.
“Không cần, tôi và bố cậu cũng là người quen cũ”.
Người đàn ông trung niên cười nhẹ nói với Tưởng Lâm An.
Lúc này, trước cửa cũng vang lên tiếng xôn xao, hơn một trăm võ giả trang bị đầy đủ xông vào, trong đó có mười mấy võ giả Thần cảnh, những người khác đều là võ giả trên bảng Thiên.
Mọi người đều bị biến cố này làm hoảng hồn, bọn họ thật sự không ngờ lại có người dám đối đầu với bảy tông môn.
Sắc mặt của Trần Huyền Phong và Trần Cảnh Trạch cũng thay đổi.
“Ninh Khuyết của thủ đô, Địa Tiên Hồ Thương Hải, sao bọn họ lại đến đây”.
Người đến chính là thuộc hạ trước đây của Lâm Ẩn, Hồ Thương Hải và Ninh Khuyết, những người khác đều là cao thủ hàng đầu của giới võ đạo phương Đông, bọn họ không muốn quy thuận bảy tông môn nên vẫn luôn lẩn trốn trong bóng tối, lần này nhận được tin tức, nghi ngờ là cậu Ẩn xuất quan, những người này lập tức được Ninh Khuyết dẫn ra ngoài.
“Giỏi giỏi giỏi”.
Tống Dương vỗ tay cười to: “Vốn dĩ muốn giải quyết tên nhóc này trước rồi mới tìm các người, không ngờ các người lại tự dâng đến cửa”.
“Ông Chu, phiền ông ra tay giải quyết tất cả bọn họ”, Dương Diệu Quang la lên với người trong bóng tối.
Một ông lão mặc đồ kiểu cổ đi ra từ trong bóng tối, liếc nhìn mấy người Hồ Thương Hải một cái, khinh thường nói: “Một Nhân Tiên nho nhỏ và một Địa Tiên sơ kỳ, một tay cũng có thể xử lý”.
Nhìn thấy ông lão, sắc mặt Hồ Thương Hải trở nên nặng nề.
Ông lão trước mắt có tu vi đỉnh cao Địa Tiên, ông ta hoàn toàn không phải đối thủ.
Lúc này, một tia kiếm quang xuất hiện.
Đầu ông Chu vừa nói năng lỗ mãng khi nãy bay lên cao, trong mắt còn đầy vẻ khó tin, như muốn quay đầu xem ai nhìn lén mình vậy.
Bộp!
Đầu ông Chu rơi xuống đất, ngay cả thần hồn cũng không kịp trốn thoát.
Tống Dương và Dương Diệu Quang đều sợ ngây người, đây là một đỉnh cao Địa Tiên, nghi trượng của Phù Sơn Tông đó, không ngờ lại bị giải quyết một cách dễ dàng như thế.
“Là ai ra tay? Đây là muốn chống lại Phù Sơn Tông tôi sao?”
Dương Diệu Quang quát lên với xung quanh.
Rõ ràng bên cạnh bọn họ có cao thủ tuyệt đỉnh đang ẩn núp.
Liễu Bạch Y mặc đồ trắng từ từ bước ra: “Quá yếu, mấy tên vô dụng các người mà cũng dám sỉ nhục cậu Ẩn ư, nếu không nhờ cậu Ẩn liều mạng chiến đấu trong ma vực thì các người đã sớm nằm trong bụng Ma Tộc rồi, bây giờ yên chuyện lại dám sủa bậy ở đây?”
“Liễu Bạch Y, ông không quan tâm đến tính mạng của mấy chục nghìn người trong Kiếm Tông à?”, Tống Dương cắn răng nghiến lợi nói.
Bọn họ đã sớm nghe nói về thực lực của Liễu Bạch Y, ba năm trước đã có thể giết chết một Địa Tiên sơ kỳ với một chiêu, nhưng bây giờ xem ra Liễu Bạch Y vẫn còn che giấu thực lực, nếu không cũng sẽ không dễ dàng giết chết ông Chu như thế.