Khoảng thời gian này thành Bán Nguyệt thật sự quá đông người, dù thành Bán Nguyệt có Liệt Dương Tông tọa trấn, nhưng trong thành vẫn không ngừng xảy ra mâu thuẫn. Vốn dĩ Liệt Dương Tông còn có thể quản lý việc tranh đấu trong thành một chút, nhưng sau đó mâu thuẫn quá nhiều, hoàn toàn không quản lý được, bọn họ cũng mở một mắt nhắm một mắt, chỉ cần không ra tay với cư dân trong thành, bọn họ sẽ không quan tâm.
Theo Lâm Ẩn tu luyện, thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Chẳng mấy chốc.
Tin tức truyền đến, luồng không khí lạnh trong dãy núi Tuyệt Hàn đang biến mất.
Người trong thành nhận được tin tức đều vội chạy đến dãy núi Tuyệt Hàn, dù bây giờ vẫn chưa vào được, nhưng cũng không muốn chậm hơn người khác một bước. Nếu chậm hơn một bước thì cả canh cũng không có mà húp nữa.
Những hơi thở cuồn cuộn xông ra từ trong thành Bán Nguyệt, biến thành cầu vồng nối liền thiên địa, tiến về phía dãy núi Tuyệt Hàn, rõ ràng những người có chút thực lực kia đều xuất hiện rồi.
Không ít người thấy mấy người Ngân Linh Tử, Tống Hoa xuất hiện trong dãy núi Tuyệt Hàn.
Ngoài những thiên tài này, rất nhiều cao thủ cũng theo sau, cuối cùng ngay cả những võ giả bình thường kia cũng rục rịch, bên ngoài dãy núi Tuyệt Hàn người đông nghìn nghịt, vây kín cả vòng ngoài dãy núi.
“Cậu Ẩn, bảo tàng của Hàn Nguyệt tiên tử mở rồi”.
Tô Hi ở bên cạnh báo cáo.
Nàng ta cũng gọi Lâm Ẩn là cậu Ẩn theo Độ Mệnh Kiếm Tiên, dù Lâm Ẩn không để lộ thân phận, nhưng nàng ta đã nhận định Lâm Ẩn chính là đệ tử đích truyền của một thế lực lớn, Độ Mệnh Kiếm Tiên là người bảo vệ Lâm Ẩn.
“Được, mọi người ở lại đây đi, ta đi một lát sẽ về”.
Lâm Ẩn mở mắt ra, một tia tinh quang lóe lên trong mắt anh, anh thu hồi khí thế trên người, bình thường trở lại, tiến lên một bước.
Độ Mệnh Kiếm Tiên thấy thế cũng đuổi theo.
“Độ tiền bối, Lâm huynh đợi ta với!”
Trần Long Tượng cũng đuổi theo, không biết hắn ta sử dụng công pháp gì, Lâm Ẩn và Độ Mệnh Kiếm Tiên là cao thủ Thiên Tiên, mỗi một bước đều đi được mấy chục dặm, nhưng Trần Long lại không hề bị bỏ lại, có thể theo sát hai người.
Lâm Ẩn và Độ Mệnh Kiếm Tiên cũng không thèm để ý.
Bọn họ cũng đều biết Trần Long Tượng chắc chắn xuất thân từ thế lực lợn, bằng không cũng sẽ không hiểu rõ nhiều thiên tài cao thủ như vậy.
Dọc trên đường đi, ba người nhìn thấy rất nhiều võ giả, trong đó thậm chí còn có võ giả cấp thấp chưa đến Thần cảnh.
Đa số bọn họ đều đi vào dãy núi Tuyệt Hàn theo nhóm, chuyến đi này bọn họ cũng không muốn có được nguyên liệu quý hiếm gì, chỉ mong có thể lấy được một hai món vũ khí, nếu nhặt được đan dược hay công pháp gì đó thì là trúng thưởng lớn rồi.
Càng đi sâu vào trong dãy núi Tuyệt Hàn, võ giả gặp được càng ít.
Lúc này không khí lạnh chỉ mới bắt đầu biến mất, người thực lực không đủ chỉ có thể ở nơi xa nhất bên ngoài, hoàn toàn không vào được.
Mấy người Lâm Ẩn chỉ đi vào nghìn dặm rồi dừng lại, ngay cả bọn họ cũng cảm thấy khiếp sợ vì luồng không khí lạnh này.
Lâm Ẩn thầm suy nghĩ, dù anh tạo ra lĩnh vực tiếp tục tiến lên thì nhiều nhất chỉ có thể đi thêm mấy trăm dặm nữa, hoàn toàn không thể đến gần khu vực trung tâm của dãy núi Tuyệt Hàn.
Mà lúc này giữa hai lông mày của Độ Mệnh Kiếm Tiên đã xuất hiện sương trắng, còn Trần Long Tượng càng không chịu nổi hơn, đã bắt đầu run rẩy, hoàn toàn không thể tiếp tục tiến lên.
“Lùi về sau trăm dặm, đợi đến khi luồng không khí lạnh biến mất rồi hẳn tiếp tục tiến lên”.
Lâm Ẩn nói.
“Được được được!”
Trần Long Tượng vội vàng nói.
Hắn cũng là tò mò về thân phận của Lâm Ẩn mới cắn răng đi theo, không ngờ thực lực của anh còn sâu không lường được hơn trong tưởng tượng của hắn, hắn đã sớm không kiên trì được nữa rồi, nhưng Lâm Ẩn lại như không hề có chuyện gì vậy.
Lúc ba người lùi về sau trăm dặm, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Ồ?”
Đám người Tống Hoa, Ngân Linh Tử đứng cách đó không xa, bọn họ không ngờ có người còn đi vào sâu hơn mình, phải biết bọn họ đến đây đã gần như giới hạn rồi, không ngờ lại có người đi vào sâu hơn.
“Ba người này là ai?”
Ngân Linh Tử quan sát ba người Lâm Ẩn, trong mắt không chút dao động, vô cùng hờ hững.
Nếu hắn ta muốn đi tiếp thì vẫn được, nhưng đi khong được xa nữa, không cần phải lãng phí chân nguyên trong người.
“Chưa từng gặp, trong những người nổi tiếng ở Nam Hoang không có mấy người này”, Tống Thiên Vực cũng lạnh lùng nói.
Tống Hoa khoanh tay đứng cách đó không xa, còn không thèm mở mắt.
Người có thể bước vào nơi này thực lực thấp nhất cũng là đỉnh cao Địa Tiên, nơi này có hơn mười người, một nửa là đỉnh cao Địa Tiên, những người còn lại đều là cao thủ Thiên Tiên, thậm chỉ Lâm Ẩn nhận ra trong bóng tối còn có ba cao thủ Thiên Tiên hậu kỳ ẩn trốn, rõ ràng là đang bảo vệ người của thế lực lớn.
Ban đầu bọn họ đợi ở phía trước hai ngày, cứ tưởng người của Bạch Sư Đường đã về đến tổng bộ, sau đó nhận được tin bảo tàng ở dãy núi Tuyệt Hàn sắp mở, nên vội chạy đến đây, không ngờ đi mòn giày sắt tìm không thấy, lúc gặp lại chẳng tốn chút công phu, cứ thế gặp được hai người đi cùng Bạch Sư Đường.
Nếu hai người trước mắt có thể đến nơi này, chắc chắn chính là cao thủ giúp Bạch Sư Đường rời đi.
Nghĩ đến đây, hai người liếc nhìn nhau, cũng không chần chừ nữa, bước ra một bước.
Người Tống Thiên Vực rung lên, trong mắt gã bắn ra nguyệt quang lành lạnh, sát khí dày đặc như biến thành thực chất, đỉnh cao Địa Tiên trong phạm vi trăm trượng xung quanh đều cảm thấy hơi không chịu nổi, liên tục lùi về sau, cảm thấy người lạnh lẽo.
Đao quang mang theo từng cơn gió mạnh, thổi quét khiến núi đá xung quanh xuất hiện cả vết hằn, như bị lưỡi đao sắc bén chém xuống.