Lâm Ẩn cũng không ở cổng trường thêm, nếu kỷ niệm ngày thành lập trường không cho người ngoài đi vào thì anh cũng không miễn cưỡng, ngồi trong một quán trà bên ngoài trường học uống trà, tiện thể gọi điện thoại cho Thẩm Tam và Tưởng Kỳ, báo với bọn họ là anh đã đến thành phố Thanh Vân. Dù sao họ cũng là hai đàn em sớm nhất của anh, nhiều năm không gặp, sau khi đến thành phố Thanh Vân vẫn nên gặp mặt một lần.
Thẩm Tam Gia và Tưởng Kỳ nhận được điện thoại của Lâm Ẩn thì mừng như điên, đã nhiều năm rồi không có tin tức của Lâm Ẩn, họ cũng biết Lâm Ẩn bây giờ là nhân vật giống như thần tiên, bế quan một lần cũng không biết cần bao lâu, càng không dám chắc lần sau họ gặp lại là lúc nào.
Cúp máy, hai người cũng không để tâm lần này ở tỉnh có chuyện lớn phải làm, Thẩm Tam Gia đứng dậy, chắp tay với chủ của mấy gia tộc lớn của tỉnh: “Mọi người, thật ngại quá, hôm nay tôi và Tưởng Kỳ có chuyện lớn cần làm, chỉ có thể trở về thành phố Thanh Vân trước, đợi sau này trở về tỉnh sẽ tạ lỗi với các vị sau”.
“Tam Gia, chúng ta đang bàn về chuyện thành lập liên minh thương mại, sao ông có thể nói đi là đi được chứ?”, một gia chủ không hài lòng nói.
Lần này bọn họ thật lòng thật dạ mời Thẩm Tam Gia và Tưởng Kỳ đến, nói thật nếu không vì thế lực ở sau Thẩm Tam Gia và Tưởng Kỳ, một thế lực nho nhỏ ở thành phố Thanh Vân hoàn toàn không thể lọt vào mắt bọn họ, Thẩm Tam Gia và Tưởng Kỳ cũng chẳng có tư cách liên minh với bọn họ.
“Đúng đó, Tam Gia, chúng ta đã bàn điều kiện gần xong rồi, bây giờ ông lại muốn đi, chuyện gì quan trọng hơn việc làm ăn mấy chục tỷ của chúng ta được!”, một gia chủ khác cũng không hài lòng nói.
“Các vị, chuyện hôm nay thật sự rất xin lỗi, nhưng cậu Ẩn về rồi, chúng tôi phải về Thanh Vân một chuyến trước, còn chuyện liên minh thương mại, đợi sau khi gặp cậu Ẩn rồi, chúng ta lại bàn sau”, Tưởng Kỳ cũng cười nói.
Bọn họ hoàn toàn không sợ mấy gia tộc của tỉnh này, nhưng người ta nể mặt kéo bọn họ nhập bọn, bọn họ cũng không thể không nể mặt người ta. Lần này nếu không vì cậu Ẩn trở về, bọn họ cũng sẽ không rời đi lúc quan trọng như thế.
“Là cậu Ẩn trong truyền thuyết kia ư…?”
Có người không chắc lắm hỏi.
“Đúng thế, ở Long Quốc chỉ có một cậu Ẩn thôi”, Thẩm Tam Gia kiêu ngạo nói.
Tuy lời nói nghe ngông cuồng, nhưng lại không ai dám phản bác, bây giờ người có chút kiến thức ở Long Quốc đều không dám tự xưng là cậu Ẩn.
“Tam Gia, không biết có thể để chúng tôi gặp cậu Ẩn một lần không?”
Chủ nhà họ Trần cung kính hỏi.
Nếu để người khác nhìn thấy dáng vẻ này của chủ nhà họ Trần chắc chắn sẽ giật cả mình, dù gì nhà họ Trần cũng là gia tộc lớn đứng đầu tỉnh, biết bao nhiêu năm qua, chưa từng thấy chủ nhà họ Trần có thái độ như thế với ai bao giờ.
Chần chừ một lát, Tam Gia mới lên tiếng: “Chuyện này tôi không thể quyết định được, nhưng sau khi trở về Thanh Vân, tôi có thể hỏi thử cho mọi người”.
“Vậy thì cảm ơn Tam Gia nhé, nhà họ Trần tôi có máy bay tư nhân, không bằng tôi về cùng hai người?”, chủ nhà họ Trần cười nói: “Lái xe từ tỉnh đến thành phố Thanh Vân mất hơn ba tiếng, còn đi máy bay chỉ nửa tiếng là đến”.
“Nhà họ Trương của tôi cũng có máy bay, ngồi của nhà họ Trương đi”.
“Nhà họ Khâu của tôi cũng có!”
Mấy gia chủ đều lên tiếng tranh giành đến mức đỏ mặt tía tai.
“Các ông đừng tranh cãi, hay là mọi người đến Thanh Vân cùng chúng tôi đi, nhưng việc cậu Ẩn có gặp các ông không, chúng tôi không dám nói chắc”, Thẩm Tam Gia ho một tiếng, hờ hững nói.
“Được!”
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, cũng không tiếp tục tranh cãi nữa, đều đang tính toán phải mang quà gì tặng nhân vật lớn trong truyền thuyết kia thì tốt.
Bên ngoài trường học.
Trong quán trà.
Mười mấy người chen chúc đi vào, đều khoảng ba mươi mấy tuổi, chỉ có Trương Kỳ Mạt trông như hai mươi.
“Kỳ Mạt, chồng em đợi ở đây à? Sao không nói với tôi một tiếng, tôi bảo hiệu trưởng mời chồng em vào luôn là được rồi”, một người đàn ông khí thế hơn người nhìn Trương Kỳ Mạt, không thể giấu đi nhiệt tình trong mắt.
“Đúng thế, anh Trình bây giờ cũng coi như một nhân vật lớn vang dội ở tỉnh, cho chồng cô tham gia một kỷ niệm thành lập trường không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao. Nhưng Kỳ Mạt à, ánh mắt chọn chồng của cô không tốt lắm nhỉ, trước đây cô cũng là hoa khôi nổi tiếng trong trường chúng ta, bây giờ mọi người muốn gặp chồng cô một lần, không ngờ chồng cô còn không vào cổng được”, một cô gái trang điểm đậm lạnh nhạt nói.
Cô ta dáng người cao gầy, mặc đồ LV, trên mặt luôn mang theo nụ cười nhạt, nhưng lại có cảm giác xa cách, giọng nói còn chứa đựng sự khinh thường.
“Hồng Mật, cô có ý gì, không phải chỉ là lúc đó bạn trai cô vứt bỏ cô để theo đuổi Kỳ Mạt thôi ư? Đã biết bao nhiêu năm rồi, có cần thiết phải nói chuyện bằng giọng điệu này không?”, Lâm Vi Vi lạnh lùng nói.
Lúc đi học cô ta đã thân với Trương Kỳ Mạt, Trương Kỳ Mạt tính cách yếu đuối, lúc đó vì Trương Kỳ Mạt, cô ta cũng xảy ra mâu thuẫn với Hồng Mật không ít.
“Vi Vi, thôi đi”.
Trương Kỳ Mạt lắc đầu nói.
Mấy năm này, cô đã trải qua quá nhiều chuyện, khiêu khích như thế này chẳng khác nào mưa bụi trong mắt cô cả.
“Hừ!”
Hồng Mật hừ lạnh, không nói tiếp nữa.
“Đi thôi, chúng ta đi gặp chồng của Kỳ Mạt, tôi muốn xem thử người đàn ông thế nào có thể sánh đôi với cô ấy!”, Trình Miễn từ tốn nói, anh ta có nghe nói lúc này nhà họ Trương đã xuống dốc, chắc hẳn bây giờ Trương Kỳ Mạt sống cũng không tốt. Mấy năm nay anh ta có không ít phụ nữ bên ngoài, nhưng anh ta không ngờ Trương Kỳ Mạt vẫn quyến rũ như thế, thậm chí còn quyến rũ hơn mấy cô gái trẻ tuổi nữa.
Nhất định phải có được cô!
Vừa nghĩ đến có thể thưởng thức đóa hoa xinh đẹp như thế, bụng dưới của Trình Miễn cũng hơi khô nóng.
“Tôi đã thông báo chồng tôi rồi, anh ấy sẽ ra ngay thôi”.
Trương Kỳ Mạt vừa dứt lời, Lâm Ẩn đã đi ra từ trong phòng bao, cười với Trương Kỳ Mạt, sau đó nói: “Mọi người đều là bạn học của Kỳ Mạt, trong phòng bao tôi đã pha trà xong rồi, xin mời vào, vào trong rồi trò chuyện tiếp”.
Cả đám người chỉ quan sát một chút, Lâm Ẩn không nói thêm nữa, đi vào trong phòng bao.
Sau khi ngồi xuống, cấp dưới của Trình Miễn lấy một hộp quà tinh xảo từ sau lưng ra đưa cho Trình Miễn, anh ta mở hộp quà, bên trong là một sợi dây chuyền kim cường sáng lập lánh, vô cùng chói mắt, vừa nhìn đã biết là hàng cao cấp.
“Kỳ Mạt, nhiều năm không gặp, em thật sự ngày càng xinh đẹp đấy. Đây là một món quà nhỏ của tôi, hy vọng em có thể nhận”, Trình Miễn đi tới trước mặt Trương Kỳ Mạt, đưa sợi dây chuyền cho cô.
“Wow, cái này mà là món quà nhỏ ư? Sợi dây chuyền kim cương này chắc cũng có giá ít nhất mấy trăm nghìn nhỉ”, một bạn học nữ nhìn sợi dây chuyền kim cương bằng ánh mắt ước ao.
“Không hổ là lớp trưởng, lúc trước lớp trưởng đã ra tay hào phóng rồi, bây giờ càng xa hoa hơn”, một người đàn ông tán thưởng.
“Chậc chậc, lúc trước lớp trưởng cũng thích Kỳ Mạt, bây giờ muốn chen chân vào vợ chồng người ta à?”, một người phụ nữ nói đùa.
Mọi người nói đùa không chút kiêng dè, tựa như Lâm Ẩn không tồn tại vậy.
- -------------------