Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 1128: Bị thương



Vòi rồng trong tay Lâm Ẩn quét ngang một cái, cứ thế chém đứt con mãng xà mấy trăm trượng.

“Lâm Ẩn, bây giờ cậu rời khỏi bí cảnh Bồng Lai, thế rằng mãi mãi không bước vào đây nữa, thì chúng tôi có thể bỏ qua chuyện cũ”.

Cụ ông nhà họ Chu sắc mặt nặng nề nói, mãi đến lúc này cụ ta mới xem Lâm Ẩn như một đối thủ cùng đẳng cấp, đối mặt với bốn người Chu Giang liên thủ, cả ông ta cũng cảm thấy khó giải quyết, nhưng Lâm Ẩn vẫn vô cùng ung dung.

Thực lực là thứ không thể nào giả vờ được.

Trận chiến này dù có thể xử lý Lâm Ẩn thì có lẽ mấy gia tộc lớn bọn họ cũng sẽ tổn thất rất nhiều.

‘Ha hả’.

Trong mắt Lâm Ẩn lộ vẻ châm chọc.

“Người muốn ra tay là các người, bây giờ thấy khó xử lý muốn dừng tay cũng là các người, đang chơi tôi à?”

Thù oán đã kết, bây giờ dù anh chịu bỏ qua, chắc chắn ba nhà cũng sẽ không yên tâm, bọn họ ba lần bốn lượt kiếm chuyện với anh, thật sự tưởng anh dễ bắt nạt à?

Anh đi đến ngày hôm nay, từng gặp vô số đối thủ mạnh mẽ, có thể đi tới hôm nay không phải vì thỏa hiệp, mà là dựa vào chiến ý và sức mạnh thẳng tiến không lùi bước.

Lòng người khó dò, kể cả Gia Cát Lượng cũng không thể tính hết được, chỉ có sức mạnh là thật thôi. Dù là vô địch thiên hạ, anh cũng có thể chém chết chỉ với một kiếm.

“Cụ ông phí lời với cậu ta làm gì, hôm nay cậu ta không chết, sau này sao chúng ta có thể sống thoải mái được?”

Chu Giang quát to.

Ông ta không ngờ hôm nay phải chịu thiệt thòi bởi Lâm Ẩn như thế, nhất định phải báo mối thù này.

“Cùng ra tay đi!”

Cụ ông nhà họ Cao tiến lên một bước.

Đao rút một nửa ra khỏi võ, khí thế trên người đạt đến đỉnh cao.

“Hầy!”

Cụ ông nhà họ Chu thở dài một tiếng, búng tay một cái, bắn ra một thanh kiếm nhỏ chừng lòng bàn tay từ trong tay áo.

Thanh kiếm lớn dần lên, chớp mắt một cái đã biến thành một thanh tiên kiếm tuyệt thế vừa tay, khí thế dày đặc buông xuống từ trong tiên kiếm, tỏa ra ánh sắc rực rỡ.

Cụ Chu cầm tiên kiếm, đứng ở phía xa chém một kiếm về phía Lâm Ẩn.

Mấy người khác thấy thế cũng đều ra tay, hoặc là cầm vũ khí sắc bén trong tay, hoặc sử dụng pháp lực, ai cũng tiến lên tấn công. Lâm Ẩn lập tức bị bao vây.

“Đến đây!”

Nhưng đối diện với những đòn tấn công này, Lâm Ẩn lại không sợ chút nào, còn ngẩng mặt lên trời cười to, tóc bạc lay động.

Tinh quang rực rỡ bao phủ quanh người anh, kiếm Thu Thủy nằm ngang trên đỉnh đầu anh, anh đột nhiên vung hai nắm đấm ra, nghênh chiến vỡi mãng xà màu xanh lại ngưng tụ lần nữa, mãng xà lập tức bị quyền kình đánh tan một cách vô cùng dễ dàng.

“Hừ!”

Cụ ông nhà họ Thanh rên lên một tiếng, thất khiếu chảy máu, hôm nay bị Lâm Ẩn phá vỡ hư ảnh ba lần, lão ta cũng bị thương không nhẹ.

“Lâm Ẩn, hôm nay tôi liều mạng với cậu!”

Cụ Thanh quát to.

Mà lúc này, Lâm Ẩn đã đánh với mấy người khác.

“Coong!”

Kiếm Thu Thủy chém ra chặn lại kiếm quang của cụ ông nhà họ Chu. Còn Lâm Ẩn thì nhanh chóng đi đến tấn công cụ ông nhà họ Thanh.

“Giúp tôi!”

Cụ Thanh thấy thế thì tỏ vẻ lo lắng, la lớn.

“Ngăn cậu ta lại!”

Lúc này ba người Tần Tư Đạo, cụ ông nhà họ Cao và Chu Giang cũng chạy đến tấn công Lâm Ẩn, trên năm ngón tay của Tần Tư Đạo xuất hiện năm sợi dây xích thần, bên trên nó lập lóe tia lửa trắng, muốn trói Lâm Ẩn lại.

Lâm Ẩn chỉ tay một cái, khí kình biến thành ba thanh thần kiếm chém lên trên năm sợi dây xích.

Khiến năm sợi dây xích thần không ngừng kêu “coong coong”. Còn Lâm Ẩn thì chẳng thèm nhìn về phía Chu Giang đã vung tay lên điều động vòi rồng tấn công ông ta, đánh Chu Giang bay ngược ra ngoài.

Lúc này đao của cụ ông nhà họ Cao cũng đến, mang theo khí thế không gì địch nổi chém về phía đầu của Lâm Ẩn. Đao trong tay cụ Cao cũng không phải con đao bình thường, chính là thần đao truyền từ đời này qua đời khác của nhà họ Cao, được tế luyện qua nhiều đời nhiều kiếp, đã không thua gì kiếm thần Thu Thủy nữa.

“Coong”.

Hai tay Lâm Ẩn hợp lại, chặn lấy một đao cụ ông nhà họ Cao chém ra, thậm chí người đang xem chiến bên ngoài còn có thể nhìn thấy ánh lửa bắn ra từ chỗ bọn họ đánh nhau nữa.

“Keng keng keng!”

Ánh đao tuyệt thế chạm vào tinh quang trên hai tay Lâm Ẩn, lóe lên ánh lửa lấp lánh tựa như máy cắt kim loại đang xoay tròn với tốc độ nhanh vậy, ánh lửa bắn ra, ngay cả tinh quang hộ thể trên người Lâm Ẩn cũng mờ đi một chút.

Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, trường đạo trong tay cụ ông nhà họ Cao cũng khó mà tiến thêm được nữa.

“Phá!”

Lâm Ẩn trở tay một cái, đao quang cứ thế bị chém đứt, cụ Cao cũng không thể không lùi về sau.

Cụ ông nhà họ Cao nhìn vết rạn trên đao, trong mắt lộ ra chút đau lòng, vội vàng lùi về sau.

“Leng keng!”

Kiếm quang của kiếm Thu Thủy bị một kiếm của cụ ông nhà họ Chu chém đứt, kiếm Thu Thủy cũng bay ngược về, nhưng cụ ta vẫn không hề dừng lại, đâm thẳng về phía Lâm Ẩn.

“Oành!”

Tinh quang quanh người Lâm Ẩn rực rỡ đến mức tận cung, nhưng vẫn không khỏi bị chiêu kiếm này ép lùi mấy bước, vẻ mặt hơi tái đi, sau đó lại bình thường trở lại.

“Cậu ta bị thương rồi, dốc hết sức ra tay đi.”

Trên mặt cụ ông nhà họ Thanh lộ vẻ vui mừng.

Một mình Lâm Ẩn ngăn cản những đòn tấn công điên cuồng của bốn Địa Tiên hậu kỳ, một đỉnh cao Địa Tiên, suy cho cùng cũng phải bị thương, tuy vết thương rất nhỏ bé, anh có thể tự phục hồi trong nháy mắt, nhưng vẫn để bọn họ nhìn thấy ánh sáng chiến thắng.

Nếu đòn tấn công của mọi người vẫn mãi không làm được gì Lâm Ẩn như lúc đầu thì còn đánh cái gì nữa.

“Ầm ầm ầm!”

Năm cao thủ tuyệt thế lại ra tay, gió mạnh cuồn cuộn trong hư không, đao quang vô cùng sắc bến, kiếm khí tung hoành ba nghìn dặm, mãng xà xuất hiện… Vô số sức mạnh kinh khủng khiến phạm vi nghìn trượng trở thành một vùng hỗn độn. Nếu không vì bọn họ đều kiêng dè người trên đảo Tùy Vân, lúc này đã dời chiến trưởng đến mặt biển, thì có lẽ cả đảo Tùy Vân đã sắp bị bọn họ đánh chìm xuống đáy biển luôn rồi.

Năm Địa Tiên hậu kỳ, một đỉnh cao Địa Tiên dốc hết sức ra tay là khái niệm kinh khủng đến mức nào chứ.

Dù là đỉnh cao Địa Tiên bị cuốn vào nơi này cũng sẽ bị chém vụn trong nháy mắt. Lâm Ẩn cũng bắt đầu liều mạng, đủ loại thần thông pháp quyết và bí thuật hiện ra trong tay anh.

Cuối cùng, Lâm Ẩn gần như biến thành một người được đúc bằng vàng, quần áo trên người đều bị đánh rách, cố chịu đựng thương tổn đấu với năm người. Mấy người càng đánh càng kịch liệt, cuối cùng, thậm chí bọn họ còn xông lên tầng mây để đánh nhau.

Nguyên khí trong phạm vi mấy trăm dặm kéo đến như thiên hà vỡ đê, biến thành một cơn bão vô cùng lớn ngưng tụ trong không trung, mấy người đứng trong khu vực trung tâm của cơn bão.

Người dưới đất nhìn lên chỉ thấy trên đầu mây đen dày đặc, chấn động trên đầu khiến bọn họ kinh hồn bạt vía, một vài người nhát gan thì lặng lẽ rời đi luôn, cũng không quan tâm đến đối thủ chung của mọi người là Lâm Ẩn nữa.

“Quá mạnh!”

Chú Trung không hề giấu đi vẻ kinh hãi trên mặt, khi nãy ông ta còn nói chắc chắn bảo vệ được khách khứa của nhà họ Nguyên, nhưng bây giờ thấy cảnh bọn họ đánh nhau, trong lòng lại chẳng còn tự tin nữa. Nếu chiến trường của bọn họ ở trên đảo Tùy Vân, có lẽ lòng tin tự bảo vệ mình trong trận chiến ông ta cũng chẳng có.

“Sao có thể, sao Lâm Ẩn có thể mạnh đến vậy được!”

Chu Chiếu cũng tỏ vẻ khó tin, Lâm Ẩn chỉ lớn hơn anh ta mười mấy tuổi lại đạt đến cảnh giới anh ta không dám ngờ tới. Trước đây anh ta thấy hơi ghen tị vì Lâm Ẩn được Nguyên Cẩm Nhi thích, có thực lực mạnh mẽ, cũng cảm thấy thành tựu của mình sau này chưa chắc không bằng Lâm Ẩn.

Nhưng bây giờ, trong lòng anh ta chẳng còn chút lòng tin nào để đấu với Lâm Ẩn nữa.

Lâm Ẩn còn trẻ tuổi đã mạnh đến mức này, nếu hôm nay anh không chết thì có thể đi tới bước nào nữa chứ?

‘Lâm Ẩn, hôm nay anh nhất định phải chết!’

Chu Chiếu thầm nghĩ.

- -------------------

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv